Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 198: Bà còn mặt mũi gặp chúng tôi sao?



Người đàn bà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu, bầu không khí xung quanh nặng nề làm người ta hít thở không thông.

"Oánh Oánh, nó là mẹ của con..."

"Con không có người mẹ như vậy!" Tôi cắt ngang lời ông ngoại, tức giận nhìn chằm chằm người đàn bà kia!

Mạc Văn Phượng, mẹ tôi, sinh tôi ra được ba ngày thì ném cho ông ngoại nuôi, bản thân không có hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ đối với tôi dù chỉ một ngày, chưa bao giờ nấu cho tôi được một bữa cơm! Cũng không thèm quan tâm đến chuyện tôi sống như thế nào chứ đừng nói là chuyện học hành.

Đừng nói là tôi, ngay cả ông ngoại, bà ấy cũng chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một người con.

Đối với tôi, bà ấy không xứng làm mẹ, đối với ông ngoại, bà ấy không xứng làm con!

"Oánh Oánh, mẹ con trở về là để tìm chúng ta, nó trước giờ vẫn luôn đi tìm chúng ta, chỉ có điều chúng ta đã chuyển nhà, nó không biết hiện tại chúng ta đang ở đâu, cho nên lâu nay không có tìm được." Ông ngoại giúp bà ấy nói chuyện, nhưng tôi vẫn không nghe lọt.

"Ai cho bà tới đây? Bà còn mặt mũi gặp chúng tôi sao?" Tôi lạnh lùng nói, một chút cũng không coi bà ấy là người lớn trong nhà, càng không coi bà là mẹ!

Người đàn bà này không có tư cách làm mẹ tôi!

"Oánh Oánh! Không được nói chuyện với mẹ con như vậy!" Ông ngoại la rầy tôi.

"Mẹ sao? Bà ấy có coi con là con gái không?" Tôi cười lạnh: "Mạc Văn Phượng, bà còn dám tới đây sao, tôi thật là không ngờ tới, bà đã làm ra những chuyện như vậy mà còn có mặt mũi tới gặp ông ngoại!"

Đáy mắt bà ấy thoáng qua một tia bối rối, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng đôi mắt khẩn cầu: "A Oánh, mẹ... mẹ..."

"Thế nào? Bà sợ sao? Nếu như bà không muốn tôi nói ra tất cả những chuyện xấu bà đã làm, thì ngay lập tức cút ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy bà..."

"Hỗn láo!" Ông ngoại nổi giận, rống to với tôi! Tôi lớn chừng này, mà còn chưa bao giờ thấy ông ngoại lớn tiếng với tôi như vậy: "Dù sao nó cũng là mẹ con, sao con lại dám nói với mẹ như vậy, sao lại dám kêu nó cút?"

"Bà ấy căn bản không có coi con là con gái mình, cũng không có coi ông ngoại là ba! Người đàn bà này, đối với bà ấy, tiền và đàn ông mới là quan trọng nhất, vì tiền và đàn ông, chuyện gì bà ấy cũng có thể làm được, hoàn toàn không có suy nghĩ chúng ta sẽ cảm thấy như thế nào!"

"Được lắm, hai người đừng cãi nhau nữa, tôi đi là được chứ gì, ba, ba nhớ bảo trọng, lần sau con sẽ trở lại thăm ba..." Bà ấy vội vàng nói xong, định rời đi, ông ngoại kéo bà ấy lại: "Không được đi! Con là con gái của ba, nó không nhận con là mẹ, nhưng ba còn nhận con là con gái! Có ba ở đây, thì chỗ này chính là nhà con!" Nói xong nhìn chằm chằm tôi: "Con còn muốn nó cút nữa không! Nếu vậy thì lão già này sẽ cùng nó cút khỏi đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.