Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 199: Nói như vậy mà bà cũng tin sao?



"Con còn muốn nó cút nữa không! Nếu vậy thì lão già này sẽ cùng nó cút khỏi đây!"

Lời của ông ngoại làm tôi thật khổ sở, lỗ mũi chua xót, nước mắt liền rớt xuống.

"Ông ngoại, bà ấy rất quá đáng, ông không biết bà đã làm những gì đâu! Nếu ông mà biết, chắc chắn ông sẽ khó mà chấp nhận được, con không muốn nói cho ông biết, không muốn làm ông đau lòng, nhưng bây giờ ông lại đi bênh vực bà ấy!" Trong lòng tôi thật khó chịu, có một cảm giác nói không nên lời.

"Coi như nó đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng nó vẫn là con gái của ông, cũng là mẹ con mà, máu mủ tình thâm, dù sao cũng đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thế tha thứ chứ?" Ông ngoại thấy tôi chảy nước mắt, tâm tình không khỏi dịu lại, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.

"Tha thứ sao?" Tôi nắm chặt lòng bàn tay: "Người đàn bà này bán luôn căn nhà duy nhất của ông! Sau đó bỏ trốn cùng người đàn ông kia! Đây mà cũng gọi là người một nhà sao? Lúc bà ấy bán nhà, có nghĩ đến chúng ta không?"

Ông ngoại tuổi đã cao không có ai ở bên cạnh chăm sóc, còn tôi, chỉ là một học sinh còn đi học, lúc bà ấy bán nhà, có suy nghĩ đến chúng tôi không? Người đàn bà này làm ra một chuyện quá đáng như vậy, kêu tôi làm sao mà tha thứ cho được?

Tôi không phải là thánh nhân, tôi không có lòng dạ thiện lương như vậy, tôi là một người có yêu hận rõ ràng! Người đối tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt lại gấp bội, người không tốt với tôi, tôi cũng sẽ không đối tốt lại, cho dù là mẹ của tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy!

"Cái gì?" Ông ngoại hết sức kinh ngạc, chợt nghĩ đến cái gì, quay đầu lại chất vấn Mạc Văn Phượng: "Nó nói có phải là thật không? Con bán nhà của ba..."

Bà ấy luống cuống, ánh mắt không che dấu nổi nội tâm đang hốt hoảng, "bụp" một cái quỳ xuống đất!

"Ba, con xin lỗi..."

"Con thật là... Tức chết ta..." Ông ngoại giận đến nỗi nói không nên lời.

"Ba, ba, con có lỗi với ba... Ba đừng nóng giận... Đều là con không tốt, con biết sai rồi... Người đàn ông kia thật đáng chết... Hắn lừa gạt con. Hắn gạt con cầm giấy tờ nhà đem ra ngân hàng thế chấp, hắn nói hắn đang làm ăn lớn, cần gấp một khoản tiền để xoay vốn, chỉ cần qua được cửa ải này, hắn có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, đến lúc đó ngay lập tức có thể trả lại tiền thế chấp cho ngân hàng, có thể lấy lại giấy tờ nhà, hắn còn nói sẽ mua nhà cho con, mua xe hơi... Con nhất thời động lòng, nên... Nên trộm giấy tờ nhà của ba..."

"Nói như vậy mà bà cũng tin sao?" Tôi lạnh lùng nhìn bà, thật hoài nghi có phải đầu óc bà có vấn đề rồi hay không? Mua nhà mua xe cho bà? Những lời như vậy ai mà không nói được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.