Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 200: Cầu xin ba hãy tha thứ cho con



"Nói như vậy mà bà cũng tin sao?" Tôi lạnh lùng nhìn bà, thật hoài nghi có phải đầu óc bà có vấn đề rồi hay không? Mua nhà mua xe cho bà? Những lời như vậy ai mà không nói được!

Đời này, chuyện bà bị đàn ông lừa cũng không phải chuyện một hai lần, còn ba lần bốn lượt phạm phải sai lầm giống nhau! Xem chừng ngay cả chính bà cũng không biết bản thân mình đã bị bao nhiêu người đàn ông lừa gạt rồi đi!

Từ khi tôi sinh ra tới bây giờ, ngay cả khuôn mặt của ba mình như thế nào cũng chưa từng gặp qua! Nghe hàng xóm nói, mẹ tôi bị một người đàn ông làm cho mang thai, đến khi tôi vừa sinh ra thì ông ta mất tích!

Sau này tôi nghe được người đàn ông kia đến thành phố khác, kết hôn với người phụ nữ khác!

Còn mẹ tôi, liên tục tìm đàn ông, mấy năm nay, bị không biết bao nhiêu người đàn ông lừa gạt! Nhưng vẫn cứ ngu ngốc như vậy, mỗi lần bị lừa sẽ lại đi tìm ông ngoại khóc lóc, đau lòng một thời gian, lại tìm một người đàn ông khác.

Bà chưa từng quan tâm đến tôi, chưa một lần đưa tôi đến trường, cũng không một lần đi họp phụ huynh cho tôi!

Thầy cô đều cho rằng tôi không có cha mẹ, cùng ông ngoại sống nương tựa lẫn nhau, tôi cũng không thèm giải thích, nên thường xuyên bị bạn bè cười nhạo là đứa không cha không mẹ, chuyện này tôi đều nhịn, không sao cả, nghe nhiều rồi cũng quen thôi!

Thật vất vả tôi mới trưởng thành được như ngày hôm nay, tôi có nhà riêng, bà mới quay lại nhìn nhận tôi hả? Ngay cả quyền cự tuyệt tôi cũng không có sao? Cũng bởi vì bà là mẹ tôi, mà bà có thể có được tất cả những gì thuộc quyền sở hữu của tôi sao?

"Ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi... Ba hãy tha thứ cho con... Cầu xin ba hãy tha thứ cho con..." Bà ôm chân ông ngoại, khổ sở khóc lớn, giống như lúc trước, làm bộ đáng thương giống như cả thế giới đều đối xử tệ với bà.

Ông ngoại thở dài, trong lòng cũng dịu đi không ít, nhìn tôi nói: "Coi như hết, mọi chuyện đều đã qua, bây giờ chúng ta đã có nhà mới, mẹ con cũng đã biết sai, không tái phạm là tốt rồi, về sau người một nhà chúng ta cùng nhau sống thật tốt."

"Không phải lúc nào bà ấy cũng khóc lóc nhận sai giống như bây giờ sao? Sau đó lại đi vào vết xe đổ! Mà ông ngoại cứ một lần lại một lần tha thứ cho bà ta!" Tình cảm của tôi đã chết lặng với người đàn bà đứng trước mặt này, nước mắt của bà chỉ làm cho tôi cảm thấy ghê tởm, tôi không có một chút đồng tình nào với bà! Đây đều là xứng đáng! Xứng đáng!

Ông ngoại nhìn tôi, thành khẩn nói: "Dù mẹ con có làm chuyện gì không đúng, thì cũng là mẹ của con, là con gái của ông ngoại, chúng ta có cùng huyết thống, chỉ cần còn sống một ngày, chúng ta cũng là người thân của nhau. Bây giờ mẹ con không có việc làm lại không chỗ ở, con đuổi mẹ ra ngoài, mẹ con biết đi đâu bây giờ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.