Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 207: Giới hạn cuối cùng



"Chúng ta bàn bạc một chút về chuyện tổ chức lễ cưới đi! Em muốn lễ cưới kiểu Trung Quốc hay là kiểu phương Tây?" Anh ta chậm rãi hỏi, còn tự rót cho mình một ly rượu, khẽ nhấp một ngụm.

"Tôi sẽ không kết hôn với anh!" Tôi kiên quyết nói.

"Bản thân anh thì rất thích hôn lễ theo phong cách phương Tây, em thấy thế nào?" Dường như anh ta không nghe thấy những gì tôi nói.

"Tôi nói, tôi không muốn kết hôn với anh!"

"Mấy ngày nữa em xin nghỉ một ngày quay phim, chúng ta phải đi làm giấy đăng ký kết hôn trước." Anh ta lại tiếp tục lầm bầm: "Trước khi kết hôn, chúng ta phải bàn bạc một chút về những vấn đề có thể sẽ phát sinh trong tương lai, vì để tránh sau này sẽ xảy ra tranh cãi, anh nghĩ chúng ta cần phải ký một hiệp nghị hôn nhân."

"Anh không có nghe tôi nói những gì sao!" Tôi tức giận vỗ bàn: "Tôi sẽ không kết hôn với anh, anh có nghe hay không, có nghe không!"

Anh ta vẫn giữ vững biểu tình lạnh nhạt: "Đây là chuyện nhất định, em không có quyền chọn lựa."

"Tại sao tôi lại không có quyền được lựa chọn chứ?" Tôi nắm chặt nắm tay, lửa giận trong lòng như đang thiêu đốt: "Lúc đầu là tôi cầu xin được làm người phụ nữ của anh, là tôi tự nguyện, bây giờ tôi không muốn làm nữa, tôi cũng có quyền được lựa chọn rút lui!"

"Em coi anh là cái gì? Muốn tới là tới, muốn đi là đi sao?" Anh ta cong khóe miệng, nâng lên một nụ cười lạnh.

"Vậy anh muốn tôi phải làm thế nào!"

"Anh nói rồi, nếu như em muốn rời khỏi anh, thì em sẽ mất đi tất cả những gì em đang có!"

"Ý anh nói là nhà và xe sao? Được, tôi trả lại cho anh toàn bộ! Những thứ tôi đã lấy của anh, tôi sẽ mang toàn bộ đều trả hết lại cho anh, không thiếu một thứ gì!" Tôi nghiến răng, tôi tin tưởng bằng nỗ lực của mình, tôi cũng có thể tự mua lại nhà và xe!

Muốn tôi kết hôn cùng anh ta, thì tôi tình nguyện mình chỉ có hai bàn tay trắng!

"Em cảm thấy anh muốn đòi lại những thứ đó sao? Đồ đã tặng đi rồi, anh còn muốn lấy lại ư? Anh không phải loại người như vậy, những thứ đã ném đi, anh sẽ không nhặt về! Hơn nữa chút tiền này đối với anh, thì có là cái đinh gì đâu chứ!"

"Vậy rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao mới chịu bằng lòng bỏ qua cho tôi đây! Hôn nhân là giới hạn cuối cùng của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh xúc phạm! Muốn tôi kết hôn với anh sao, không thể nào!"

Anh ta suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, chất lỏng trong suốt lung linh dưới ánh đèn, chậm rãi mở miệng: "Vậy thì, nếu như... Anh muốn em tự động rút lui khỏi làng giải trí thì sao? Em cũng sẽ không chút do dự mà làm như vậy sao?"

Lời của anh ta như tiếng sấm nổ giữa trời quang, nổ "oành" một tiếng trong đầu tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.