Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 211: Tôi sẽ không chứa chấp bà nữa



Quả nhiên là tôi không có đoán sai, người đàn bà này nói chuyện thật không thể tin được! Mỗi một câu nói ra đều là lừa gạt! Nếu như không làm ra chuyện gì phiền toái, làm sao bà ấy sẽ trở về tìm chúng tôi chứ? Lần nào người đàn bà này xuất hiện cũng không có chuyện gì tốt hết!

"Không phải như vậy... Mẹ thật sự có đi tìm anh ấy đòi tiền, mặc dù đã tìm được anh ấy... Nhưng mà anh ấy không có tiền... Anh ấy nói trong người chỉ còn có ba vạn, không đủ chuộc lại căn nhà cho mẹ, ngay cả cục gạch cũng không mua đủ! Không bằng đi thử vận may, dẫn mẹ đi sòng bạc đánh cược một lần, nếu thắng thì sẽ cho mẹ lấy hết tiền, còn nếu thua thì anh ấy sẽ gánh nợ... Vì vậy cho nên mẹ..."

"Đồng ý đúng không!" Tôi cười lạnh: "Tôi không nên mắng bà ngu ngốc hay sao? Bà bị lừa gạt vô số lần, cũng không rút ra được một chút xíu kinh nghiệm nào sao? Năm lần bảy lượt bị mấy người đàn ông lừa gạt còn chưa tính, lại còn bị một người đàn ông lừa gạt đến mấy lần, rốt cuộc là bà có đầu óc hay không vậy!"

"Mẹ... Thật xin lỗi..."

"Không cần phải nói xin lỗi với tôi!" Tôi rống to với bà ấy.

Bà ấy khóc thút thít, khóc một cách thương tâm khổ sở: "Đều là mẹ không tốt, mẹ có lỗi với hai người, là mẹ ngu ngốc... Đời này của mẹ, đã định sẵn là sẽ chết trong tay đàn ông rồi... Thật xin lỗi... Là mẹ làm liên lụy đến hai người... Thật xin lỗi..."

Ông ngoại lắc đầu than thở, muốn giúp bà ấy nói cái gì, nhưng mà không biết nói làm sao.

"Vậy lần này bà trở về là muốn chúng tôi thay bà trả nợ chứ gì!" Hừ, người đàn bà này, biết ngay là bà ta không tốt lành gì, quay về tìm chúng tôi, thì ra là muốn chúng tôi giúp bà trả nợ! Nếu không thì về đây làm gì?

"Mẹ... Không phải như vậy... Anh ấy lại biến mất rồi, mẹ không tìm được anh ấy, trên người cũng không còn tiền, cho nên mới quay về..."

Nhìn xem, lúc bà hết tiền, cùng đường sẽ quay về! Nợ tiền lãi suất cao bị truy đuổi, cũng sẽ trở về, dù sao cái nhà này chính là nơi trú ẩn tốt nhất của bà, có chuyện túng quẫn thì mới quay về đây để trốn tránh! Lúc không có chuyện gì, thì căn bản cũng không thèm nhớ tới sự tồn tại của tôi và ông ngoại!

Mạc Văn Phượng ơi là Mạc Văn Phượng, bà còn có lương tâm không hả? Tôi chỉ là một đứa con gái sống cùng với ông già đơn chiếc, vậy mà bà cũng không buông tha sao? Nhất định phải làm liên lụy chúng tôi đến chết mới thôi sao?

"Bà tự gây phiền phức, thì bà cũng tự mà giải quyết đi, đừng làm liên lụy đến tôi và ông ngoại! Bây giờ bà đi mà nói với bọn cho vay nặng lãi cho rõ ràng, tất cả những chuyện này đều không có liên quan đến tôi và ông ngoại, bảo bọn họ đừng tới đây quấy rầy chúng tôi nữa, còn về phần bà, bà muốn làm như thế nào thì làm! Tôi không muốn quản chuyện của bà nữa! Bây giờ bà ra khỏi đây đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không chứa chấp bà nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.