Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 212: Tiền bạc và dục vọng



Có lẽ tôi nói những lời này rất là quá đáng, nhưng tôi chính là như vậy, tôi đã chịu đựng người đàn bà này đủ lắm rồi!

Bà ta vừa nghe, hốt hoảng, nước mắt rơi lã chã: "Không được, con không thể đuổi mẹ đi, mấy người cho vay nặng lãi hung hăng như vậy, bọn họ sẽ đánh mẹ chết mất, Oánh Oánh, con không thể thấy chết mà không cứu được... Ba... Ba... Ba cứu con với... Con không muốn chết đâu... Hu hu hu..."

Bà ấy thấy tôi không nhút nhích, lại đi khóc lóc cầu xin ông ngoại.

Ông ngoại lại mềm lòng, thở dài nói với tôi: "Đều là người một nhà thôi mà, con giúp nó đi, Oánh Oánh, nó cũng là mẹ con... Nhìn mấy tên côn đồ đó chém chết mẹ con, con nhẫn tâm vậy sao? Làm con cái thì không thể như vậy được đâu..."

"Vậy ông ngoại muốn con phải làm sao bây giờ? Trả nợ giùm bà ấy sao?" Tôi phẫn hận nhìn chằm chằm người đàn bà này, nếu không phải là vì nể mặt ông ngoại, tôi đã sớm đuổi bà ấy ra ngoài, nếu lúc đầu kiên quyết đuổi bà ấy đi, thì đâu có xảy ra chuyện như ngày hôm nay!

Ông ngoại không nhìn tôi, hỏi Mạc Văn Phượng: "Con thiếu bọn cho vay nặng lãi bao nhiêu tiền?"

Bà ấy xấu hổ, cúi đầu, khó khăn đưa ra ba ngón tay...

"Ba vạn đồng?"

Bà ấy lắc đầu.

"Ba mươi vạn?"

Bà ấy cũng lắc đầu.

Tôi không nhịn được: "Bà thiếu ba trăm vạn ư!"

Bà ấy cắn môi, líu ríu nói: "Là... Là ba ngàn vạn..." (Ùi ui khoảng 100 tỉ VND)

"Cái gì? Ba ngàn vạn..." Ông ngoại đưa tay che ngực, xém chút nữa xỉu vì kinh ngạc.

Tôi cũng giận đến nói không nên lời: "Được rồi, bà mau cút khỏi đây đi, số tiền lớn như vậy, tôi thật sự không thể giúp được bà đâu!" Có bán tôi đi cũng còn chưa kiếm đủ ba ngàn vạn nữa! Tôi đi theo Lục Minh Hiên lâu như vậy, cộng hết nhà cửa xe cộ anh ta cho tôi còn chưa tới ba ngàn vạn!

Bà ấy hay thật, đi cùng người đàn ông kia tới sòng bạc một chuyến mà đã tốn hết ba ngàn vạn!

Nếu như bà ấy còn có lương tâm, thì cũng không cần trở lại đây nữa, cho dù có bị mấy tên giang hồ kia chém giết, thì cũng đừng nên làm liên lụy tới tôi và ông ngoại!

Mạc Văn Phượng vừa nghe xong, "bụp" một tiếng lại quỳ xuống, ôm bắp đùi ông ngoại khóc kêu: "Ba... Con biết sai rồi... Giúp con với... Con không muốn chết... Con thật sự không muốn chết đâu... Hu hu..."

"Giúp? Làm sao mà giúp được? Bán cái nhà này đi cũng không đủ ba ngàn vạn! Bà tưởng kiếm được ba ngàn vạn là dễ lắm hay sao?"

"Không phải bây giờ con đã là diễn viên nổi tiếng rồi hay sao? Quay một bộ phim có thể kiếm được rất nhiều tiền... Hơn nữa, trên báo cũng nói... Con sắp kết hôn với chủ tịch tập đoàn Đông Á đó... Người đàn ông đó có nhiều tiền như vậy... Con cũng..." Bà ấy nước mắt lưng tròng nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng trong đó sự tham lam tiền bạc và dục vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.