Người đàn ông giàu có như anh ta, trước hay sau khi cưới gì cũng có rất nhiều tiền, nếu được
chia một nửa tài sản của anh ta, chắc cũng khoảng vài tỉ nhân dân tệ!
Dĩ nhiên là anh ta sẽ không có đần như vậy, không đâu tự nhiên mà cho một người phụ nữ phân nửa gia tài!
Dù sao thì tôi cũng không thèm tiền của anh ta, mấy điều khoản này đối với tôi cũng không có tác dụng gì!
Cầm lấy cây bút trên bàn, tôi ký tên lên hai bản hợp đồng, sau đó đưa tới trước mặt anh ta.
"Quả thực rất thẳng thắn." Anh ta hài lòng nhận lấy hợp đồng.
"Nhớ chuyển tiền qua cho tôi!" Tôi không quên nhắc nhở anh ta.
"Em rất cần tiền sao?" Anh ta nhìn tôi: "Lần trước cho em một trăm vạn, đã xài hết rồi sao?"
"Những thứ này hẳn là tôi không cần phải giải thích với anh, dù sao chỉ cần anh nhớ chuyển tiền qua cho tôi là được!"
"Bây giờ anh viết cho em tờ chi phiếu là được rồi, cần gì phải chuyển tiền
vào tài khoản cho phức tạp vậy?" Anh ta vừa nói, vừa rút xấp chi phiếu
trong túi ra, chữ viết rồng bay phượng múa ghi lên một dãy số.
Cũng đúng, cầm chi phiếu không phải tiện hơn sao? Ngay cả cái này mà tôi cũng quên mất, người có tiền rất thích viết chi phiếu!
Tôi nhận chi phiếu anh ta đưa tới, đếm mấy con số, xác định không có thiếu, tôi xoay người rời đi, giọng nói của anh ta lại vang lên từ sau lưng
tôi: "Hai ngày sau, anh sẽ triệu tập ký giả mở một cuộc họp báo, tuyên
bố chuyện đính hôn! Em nhất định phải tham dự, chúng ta sẽ nhanh chóng
đi làm giấy hôn thú, còn về đoàn làm phim, em hãy sắp xếp thời gian cho
tốt, nếu như đạo diễn không cho nghỉ, anh sẽ tự mình nói với ông ta."
Lục Minh Hiên đính hôn, đạo diễn có thể không cho nghỉ sao? Tôi khinh bỉ anh ta trong lòng.
"Anh xác định thời gian xong rồi gọi cho tôi là được."
************
Cầm chi phiếu của Lục Minh Hiên, tôi đi tìm tên mặt sẹo.
Lúc hắn ta thấy chữ ký trên chi phiếu, có vẻ hơi kinh ngạc, nhìn tôi một
cái, cũng không nói gì, cất chi phiếu xong lập tức thả người.
Mạc Văn Phượng vừa thấy tôi đến chuộc bà ấy, mừng rớt nước mắt.
"Oánh Oánh, cảm ơn con đã tới cứu mẹ, mẹ thật sự rất cảm ơn con, thật..."
"Bà không cần phải cám ơn tôi, một chút tôi cũng không muốn cứu bà! Bà có
chết cũng không liên quan tới tôi! Chỉ có điều, nếu bà thật sự chết, ông ngoại sẽ rất khổ sở, tôi chỉ là không muốn ông ngoại phải đau buồn mà
thôi, ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác!" Giọng nói của tôi lạnh
lùng, không mang theo một chút tình cảm: "Bà cũng nên cám ơn ông ngoại
đi, nếu không có ông, tôi tuyệt đối sẽ không cứu bà!"
Bà ấy ngay lập tức bị nghẹn, lời định nói cũng nuốt trở vào, cẩn thận hỏi: "Vậy, ông ngoại có khỏe không?"