Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 229: Thiếu phu nhân



Ông ngoại không nói gì, trầm mặc một hồi, hỏi tôi: "Cậu ấy đối xử với con có tốt không?"

"Ba, câu hỏi của ba không phải là dư thừa rồi sao? Có tiền thì đương nhiên là được rồi, tự nhiên sẽ thương yêu Oánh Oánh của chúng ta thôi!" Mạc Văn Oánh ở một bên xen vào, cười không khép miệng, còn chưa từng thấy qua Lục Minh Hiên mà đã nói tốt cho anh ta.

Tôi gật đầu với ông ngoại: "Dạ, anh ấy đối xử với con rất tốt, tụi con đã nhận giấy hôn thú rồi, bây giờ đang sắp xếp chuyện kết hôn."

Chuyện kết hôn, toàn là giao cho Lục Minh Hiên đi an bài, tôi cũng không rõ lắm, gần đây công việc quay phim bận rộn nhiều việc, tôi cũng không có thời gian để mà chú ý.

"Hôn thú cũng nhận rồi..." Ông ngoại từ từ tiếp nhận sự thật này: "Vậy thì mau chóng dẫn cậu ấy tới đây cho ông ngoại gặp mặt, chuyện kết hôn lớn như vậy, mà cũng không nói cho ông ngoại biết trước..."

"Thật xin lỗi." Tôi cúi đầu, nếu như có thể, cuộc hôn nhân này, dù một chút xíu tôi cũng không muốn nói cho ông ngoại biết, dù sao, tôi cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, đến lúc đó sẽ chỉ làm ông ngoại lo lắng mà thôi.

"Không sao, con thích là tốt rồi, cậu ấy đối xử tốt với con là được." Ông ngoại thở dài: "Diệp Phong là một người tốt, không làm vợ chồng được, thì cũng có thể làm bạn, đừng làm tổn thương nó."

"Dạ!" Nhắc tới Diệp Phong, tôi mới nhớ chuyện Nhược Hi nhờ tôi lần trước.

Gần đây bận rộn, cho nên quên mất chuyện này! Nhược Hi cũng không có tới tìm tôi, rốt cuộc chuyện này là thế nào đây? Lần sau phải hỏi Lục Minh Hiên mới được.

********************

Ra khỏi bệnh viện, tôi gọi điện thoại cho Lục Minh Hiên.

"Anh ở đâu?" Tôi đặt câu hỏi trước.

"Ở công ty, em tìm anh có chuyện gì sao?"

"Một hồi anh còn có việc."

"Vậy tôi chờ anh."

"Em về nhà chờ anh đi."

Tôi do dự một chút: "Được." Cúp điện thoại, tôi lên taxi.

Tiến vào biệt thự Lục gia, cảm thấy giống như đã thật lâu rồi tôi không quay lại nơi này, một đám người giúp việc cúi chào tôi, đổi giọng gọi tôi: "Thiếu phu nhân khỏe."

Tôi bị khiếp sợ, lần đầu tiên bị người khác xưng hô như vậy, thật không quen.

"Cứ gọi tôi là Mạc tiểu thư đi, tôi còn chưa có gả vào đây mà!"

Người giúp việc lớn tuổi nhất ở đây là quản gia Trần, ông ta cung kính nói với tôi: "Là thiếu gia phân phó chúng tôi phải sửa cách gọi lại thành thiếu phu nhân."

Lại là Lục Minh Hiên phân phó sao?

"Dù sao tôi vẫn còn chưa có gả vào đây, không được gọi tôi là thiếu phu nhân!" Tôi kiên quyết nói, vô cùng bài xích cái thân phận này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.