Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 238: Lần đầu gặp mặt



Chỉ có điều hôm nay thì cũng được, hôm nay ông ngoại xuất viện, chắc là đã sớm sắp đặt rồi nhỉ?

Xe chạy đến một nhà hàng năm sao cao cấp thì dừng lại ngay trước cửa, mười mấy người giữ cửa nhanh chóng tiến lên, mở cửa cho chúng tôi, đúng là phong cách phục vụ năm sao, còn chuẩn bị cả xe lăn cho người già.

Ông ngoại thoải mái ngồi vào xe lăn, người phục vụ đẩy đi ở phía trước, tôi và thư ký đi theo ở phía sau, Mạc Văn Phượng hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như hai lúa lần đầu tiên lên thành phố, nhìn xung quanh, ngạc nhiên kêu lên: "Woah, nhà hàng này thật là cao cấp quá đi! Trước đây mẹ còn chưa bao giờ biết ở đây lại có nhà hàng cao cấp như vậy!"

Nói nhảm, thường ngày bà rong ruổi theo mấy người đàn ông kia, bà ngoại trừ nghĩ tới mấy người đàn ông, còn chú ý tới cái gì nữa đâu chứ? Chỉ có điều là hoàn cảnh gia đình chúng tôi cũng không tốt, muốn vào mấy nhà hàng cao cấp, cũng không có tiền để mà vào!

Nhà hàng này cũng thật là xa hoa, vách tường giống như là được dát vàng lên, xung quanh vàng rực rỡ, trên trần nhà treo mấy cái đèn chùm, giống như mấy xâu chuỗi kim cương, lóe ra tia sáng chói mắt, ánh đèn nhu hòa màu vàng kim, trên sàn nhà trải thảm màu đỏ thẫm một đường dài vào trong!

Đại sảnh của nhà hàng, rộng thênh thang, còn có một cái đài phun nước, giống như đang đi vào một cung điện Châu Âu, vô cùng hoa lệ, cao sang quyền quý! Tất cả mọi thứ ở đây đều toát lên phong cách quý tộc!

Kỳ quái là, nhà hàng lớn như vậy, nhưng sao không có ai hết? Trong đại sảnh, cũng chỉ có mình Lục Minh Hiên đang ngồi ở cái bàn ăn ở chính giữa, mấy cái bàn bên cạnh đều trống không, một người khách cũng không có!

"Sao ở đây không có ai hết vậy?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

Thư ký nghe vậy, nói nhỏ vào tai tôi: "Hôm nay Lục tiên sinh đã bao hết cả nhà hàng này rồi."

Khi chúng tôi đi đến chỗ Lục Minh Hiên, Mạc Văn Phượng ngay lập tức vọt đến trước mặt anh ta, một phát nắm chặt tay của Lục Minh Hiên, kích động nói: "Ôi chao, cậu hẳn là Lục tổng giám đốc đây có phải không! Thật là vinh dự được gặp mặt!"

"Bà là?" Lục Minh Hiên nhíu mày.

"Tôi là mẹ của Mạc Oánh! Tôi tên là Mạc Văn Phượng, lần đầu gặp mặt, cậu khỏe cậu khỏe!"

Lục Minh Hiên nhìn tôi, tôi quay đầu qua chỗ khác giả bộ không thấy, làm mặt lạnh.

Người đàn bà này thật là mất thể diện! Vừa nhìn thấy người có tiền, ngay cả mình tên gì cũng quên mất! Tôi hối hận đã dẫn bà ấy theo đến đây!

"Bác mạnh khỏe." Lục Minh Hiên nhàn nhạt nói, không dấu vết rút tay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.