Mà tôi, cũng không
sao, dù sao Lục Minh Hiên cũng không thích tôi, bây giờ ba anh ta cũng
ghét tôi, không phải là hợp lý rồi sao?
Nhắc tới Lục Minh Hiên, anh ta thật sự không thích tôi sao?
Ngày đó trước mặt ba anh ta, anh ta nắm tay tôi kéo đi, tôi có một loại cảm
giác rung động, giống như cảm giác bị anh ta dẫn đi bỏ trốn, liều lĩnh
cũng phải che chở cho tôi, cảm giác đó làm tôi phải nhớ lại, tim cũng
không khỏi đập "thình thịch".
Chẳng lẽ, anh ta cũng có một chút thích tôi sao? Hoặc thật ra thì, anh ta thích tôi?
Không thể nào đâu, người anh ta thích phải là người phụ nữ tên Mộng Na kìa!
Cho nên mới gây lộn với ba mình, cũng tại vì năm đó ba anh ta ép Mộng
Na bỏ đi, bây giờ lại muốn ép tôi, làm cho anh ta kích động muốn bảo vệ
tôi.
Dù sao, anh ta cũng không thể nào thích tôi được, không thể nào không thể nào...
"Đang nghĩ cái gì đó?" Giọng nói của ông ngoại chợt vang lên, kéo tôi trở về thực tại.
"À, không có gì." Tôi hoàn hồn, lúc này mới phát hiện trên tay đang gọt
được nửa quả táo, đã ngừng lại thật lâu không động đậy, vì vậy tiếp tục
gọt.
"Mấy ngày nay không có xảy ra chuyện gì chứ?" Dường như ông ngoại đã phát hiện ra cái gì.
"Không có!"
"Người phụ nữ tự sát ở hôn lễ, có quay lại tìm con không?"
"Không có." Cũng nằm bệnh viện rồi, làm sao tìm tới gây phiền phức được chứ?
Chờ đến khi cô ta khỏe lại, đoán không chừng lại tới quấy rối đây!
"Vậy sao mấy ngày nay trông con có vẻ như người mất hồn vậy" Ông ngoại cau mày nhìn tôi.
"Đâu có, con rất khỏe mà!" Tôi ngồi thẳng lưng, giả bộ làm bộ dạng "tôi rất khỏe".
"Có tâm sự gì cũng phải nói cho ông biết, đừng có cái gì cũng giữ trong
lòng." Ông ngoại ý vị sâu xa nói với tôi, giống như cảm nhận được tôi
đang bị ủy khuất.
Tôi không muốn ông ngoại hỏi thêm nữa, chuyển đề tài: "Mạc Văn Phượng lại đi đâu rồi?"
Nhìn đồng hồ treo tường, cũng sắp mười hai giờ rồi, sao bà ấy còn chưa về nấu cơm?
"Mấy ngày nay mẹ con đi sớm về trễ, không biết làm cái gì!"
Tôi nhíu mày, người đàn bà này, chẳng lẽ lại đi ra ngoài lêu lổng? Mấy ngày nay không có để ý tới bà, bà ấy lại bắt đầu chạy loạn rồi?
"Ông có cho bà ấy tiền không?" Tôi hỏi ông ngoại.
"Không có, chỉ đưa cho nó năm ngàn mỗi tháng để mua thức ăn." Ông ngoại nói.
"Năm trăm vạn kia, ông cất đi, đừng để bà ấy cầm đi." Tôi dặn dò ông ngoại,
năm trăm vạn kia đối với Mạc Văn Phượng mà nói, chỉ như một miếng thịt
ngon thôi, mà không đúng, miếng thịt ngon đó có giá trị lên tới năm trăm vạn lận đó!