Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 255: Anh ấy không có gạt mẹ



"Chà, Oánh Oánh đã về rồi sao!"

"Ừ." Tôi không thèm nhìn bà ấy một cái, lạnh lùng trả lời.

Đối với người đàn bà này, làm sao tôi cũng không có hảo cảm được.

"Vừa hay tất cả mọi người đều ở đây, tôi muốn nói cho mọi người một chuyện tốt! Chuyện vô cùng quan trọng." Mạc Văn Phượng vừa mỉm cười vừa nói, đột nhiên lấy từ trong túi xách ra một phần văn kiện đưa đến trước mặt ông ngoại: "Ba, ba mở ra nhìn đi xem đây là cái gì?"

Ông ngoại cảm thấy khó hiểu, tò mò nhận lấy, rút ra bên trong mấy tờ giấy.

"Cái này... Là giấy tờ nhà cũ hay sao?" Ông ngoại đột nhiên vui mừng kêu lên: "Oánh Oánh, con mau nhìn xem, có phải ông nhìn nhầm rồi hay không, là giấy tờ nhà cũ sao? Phải không?"

Tôi nhận lấy văn kiện, cẩn thận nhìn, quả nhiên là giấy tờ nhà cũ.

Người đàn bà này làm sao làm được?

"Bà lấy ở đâu ra? Lấy tiền ở đâu?" Tôi nghi ngờ nhìn bà ấy, nhìn tình trạng hiện nay của bà, làm gì có tiền đi chuộc nhà về?

"Đương nhiên là mẹ không có tiền rồi!" Mạc Văn Phượng cười ngọt ngào, đắc ý nói: "Là Dương Văn Hoa chuộc nhà về cho mẹ, cái này là của anh ấy cho mẹ."

Dương Văn Hoa? Đó là người đàn ông lừa gạt căn nhà sao? Tôi vừa nghe đến tên ông ta, lửa giận ngay lập tức xông lên, vỗ bàn một cái: "Người đàn ông đó lại quay về tìm bà sao? Bây giờ ông ta đang ở đâu? Bà lại liên lạc cùng ông ta sao?"

Mạc Văn Phượng hết hồn, rụt cổ lại: "Mẹ, mẹ cũng mới gần đây mới liên lạc lại với anh ấy, anh ấy quay về tìm mẹ..."

"Ông ta tìm bà? Ông ta tìm bà làm cái gì? Tìm bà để mượn tiền sao?"

"Mẹ, mẹ đâu có tiền mà cho mượn..."

"Bà sẽ không ngu ngốc đến mức lại đi theo ông ta nữa chứ! Người đàn bà ngu ngốc này, bị ông ta lừa nhiều như vậy rồi còn muốn quay lại, còn không sợ chết?"

"Anh ấy không có gạt mẹ... Thật ra thì, lúc đó anh ấy cũng là cùng đường rồi, anh ấy nghĩ làm vậy là sẽ tốt cho mẹ, nhưng không ngờ mấy tên cho vay tiền nặng lãi lại đến tìm mẹ..."

"Sau đó thì sao? Ông ta còn nói cái gì với bà?" Tôi lạnh lùng nhìn bà ấy.

"Không có nói gì hết, lần này anh ấy trở về, thật sự không có mục đích gì, con đừng nghĩ xấu về anh ấy... Chuyện anh ấy đã hứa với mẹ, cũng đã làm được rồi đó! Anh ấy vừa có tiền là đến ngân hàng, chuộc lại căn nhà... Con nhìn đi, giấy tờ nhà này chính là anh ấy đưa cho mẹ..." Bà ấy cẩn thận nhìn tôi, nhanh chóng cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.