Mặc dù tôi nghèo,
nhưng tôi có nhân cách, nhận tiền của Lục Minh Hiên rồi, tôi sẽ làm vợ
anh ta đàng hoàng, nếu như bây giờ mà lấy tiền của Lục Chấn Hải rồi rời
đi, tôi cảm thấy mình làm vậy quá thất đức!
Tôi không phải là loại phụ nữ thấy tiền là hoa mắt, mặc dù, tôi quả thật rất thích, rất là thích tiền!
"Sao?" Ông ta nheo cặp mắt nguy hiểm, ánh mắt bén nhọn giống như dao găm bắn
vào mặt tôi: "Nếu như cô lưu lại, là vì muốn thả sợi dây dài câu con cá
lớn, lấy được nhiều lợi ích hơn, thì tôi cho cô biết, cô sẽ sẽ không
thành công! Dễ dàng cự tuyệt như vậy, sau này đến lúc một đồng cũng
không lấy được, thì đừng có mà hối hận."
"Tôi chưa từng làm ra
quyết định gì khiến mình hối hận cả!" Tôi kiên quyết nói, từ nhỏ đến
lớn, cái gì cũng là tôi tự mình làm ra quyết định, đi được tới ngày hôm
nay, cũng là tôi tự mình đi, nào sợ cái gì là nguy hiểm, cũng không sợ
làm ra quyết định sai lầm, tôi sẽ không hối hận, cũng sẽ không cho phép
mình hối hận.
Kể từ lần đầu tiên bước chân vào phòng của Lục Minh Hiên, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý về mọi mặt, bất kể trong tương lai xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ dũng cảm đối mặt, hợp đồng ly hôn tôi cũng
dám ký rồi, còn sợ cái gì nữa chứ?
"Nếu như không có chuyện gì
khác, tôi về phòng trước!" Tôi lễ phép nói xong, xoay người định rời đi, giọng nói trầm thấp như ác quỷ lại vang lên từ sau lưng.
"Tôi
cho cô một thời gian để suy nghĩ cho kỹ, tôi không yêu cầu cô phải ra
quyết định ngay bây giờ, dù sao hai người cũng đã lãnh giấy hôn thú rồi, ly hôn chậm một chút cũng không sao, đoạn hôn nhân này dù gì cũng sẽ
sớm tan vỡ thôi, tôi hy vọng thời gian cô cần để suy nghĩ sẽ không quá
dài!"
Tôi dừng bước, chờ ông ta nói xong, cũng không thèm quay đầu lại mà đi tiếp.
Trở lại phòng ngủ, một chút cảm giác đói bụng cũng không có, trong đầu toàn là mấy lời Lục Chấn Hải vừa mới nói, ngay cả Lục Minh Hiên về nhà lúc
nào, tôi cũng không biết.
"Ầm!" Cánh cửa phòng tắm nặng nề khép lại.
Tôi sợ hết hồn, bây giờ mới phát hiện, Lục Minh Hiên đã về.
Lấy lại tinh thần, tôi mở ti vi lên, ngồi trên ghế sô pha xem, một lát sau, anh ta đi ra.
"Anh, ăn cơm chưa?" Tôi cảm thấy tâm trạng anh ta không được tốt, cẩn thận hỏi.
Rất ít khi thấy anh ta về nhà vào buổi trưa, thật là kỳ quái.
Anh ta không nói gì, tắt ti vi, đi tới trước mặt tôi, đè tôi ở phía dưới.
"Anh muốn làm cái gì?" Tôi sửng sốt, bây giờ là ban ngày, không phải anh ta lại muốn làm chuyện đó chứ?