Một giây sau, người đàn ông đang đè trên người tôi giống như viên đạn nhảy ra ngoài.
"Văn Phượng, em mua thức ăn về rồi sao, để anh xem em mua món gì, a, có món
cá anh thích ăn nè, lâu rồi không được thưởng thức tài nấu nướng của em, tối nay phải ăn thật nhiều mới được..."
Tôi vội vàng lau khô
nước mắt dính trên khóe mắt, sửa sang lại quần áo trên người, cho dù
chỉnh sửa như thế nào, trong lòng tôi vẫn loạn cả lên, tôi thật sự không thể làm được như tên cầm thú đáng chết kia, giả bộ làm như không có
chuyện gì xảy ra.
Ra phòng khách, tôi nói với ông ngoại: "Con có chuyện cần phải đi trước!"
"Sao lại không ăn cơm vậy?" Mạc Văn Phượng kêu.
"Oánh Oánh..." Giọng nói của ông ngoại cũng vang lên, tôi không thèm quan tâm cái gì hết, trực tiếp vọt ra khỏi cửa.
Trở lại Lục gia, việc đầu tiên tôi làm là chạy vào phòng tắm, điên cuồng
tắm sạch sẽ cơ thể mình, nhớ tới lúc nãy bị bàn tay tên đê tiện kia chạm vào, tôi lại hận không lột da mình ra được.
Tên đàn ông ghê tởm, bàn tay ghê tởm... Càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt lại không ngừng được mà rơi xuống.
Tôi bị tên đàn ông ghê tởm bỉ ổi kia chạm vào! Thật con mẹ nó ghê tởm! Đáng chết!
Tôi nhanh chóng lau khô nước mắt, mặc áo choàng tắm vào rồi đi ra khỏi phòng tắm.
"Hôm nay em đã đi đâu?" Đột nhiên anh ta hỏi tôi.
Tôi không ngẩng đầu, trả lời có hai chữ: "Về nhà."
Tôi vừa nói vừa đi đến chỗ tủ quần áo, mở hộc tủ ra, tìm bộ đồ ngủ, đột nhiên hai bàn tay ôm tôi từ phía sau.
Tôi giật mình một cái, cứng đờ người.
"Sao vậy?" Anh ta dừng lại, giống như nhận ra cái gì.
Đột nhiên tôi có cảm giác nói không nên lời: "Không có, không có gì..."
Anh ta nghe tôi nói như vậy, lại tiếp tục ôm chặt tôi, bắt đầu hôn lên gò
má tôi, vành tai, lên mặt... Tay từ chỗ hông, dần di chuyển lên cao...
"Đừng..." Tôi hít sâu một hơi, một màn ghê tởm vừa rồi lại hiện lên trước mắt, làm tôi vô thức muốn chạy trốn, muốn tránh né.
Tôi giãy giụa, anh ta lại càng hưng phấn hơn, nghĩ là tôi đã nổi lên cảm giác, chợt cởi áo choàng tắm của tôi ra...
"Đừng mà!" Tôi hoảng sợ kêu lên, đẩy anh ta ra, lại không đứng vững, té lăn trên mặt đất.
"Sao vậy?" Anh ta bị phản ứng của tôi dọa sợ, vội vàng khom lưng đỡ tôi dậy, yên lặng nhìn tôi.