"Trong này có một trăm cái quần, cậu kiểm tra lại thử xem!"
"Ừ!" Lục Minh Hiên trả lời, nhìn cũng không thèm nhìn, xách cái bao đen rời đi!
Tôi nhanh chóng đuổi theo!
"Này, sao anh không kiểm tra lại?"
"Cái này có gì hay đâu mà nhìn?" Bên môi anh ta treo một nụ cười đắc ý.
"Anh mua nhiều như vậy để làm gì chứ?" Tôi liếc anh ta một cái, mấy loại
quần hàng may công nghiệp rẻ tiền này, mua nhiều như vậy làm gì? Anh ta
có mặc không? Lại còn trả cho người ta nhiều tiền như vậy, giống như là
đi làm từ thiện!
"Anh thích!" Anh ta cười cười, còn đưa cái bao
đen đó đến trước mặt tôi: "Thấy không, anh chỉ cần tám đồng là mua được
một cái quần, trình độ trả giá có lợi hại hơn em không? Lúc đó em mua
tới mười đồng lận! Anh chỉ cần có tám đồng, lợi hại hơn em rồi có đúng
không?"
"..." Tôi cạn lời, thật sự cạn lời, đột nhiên lại cảm thấy, anh ta thật là trẻ con!
Chỉ vì muốn hơn thua với tôi, tốn tiền mua một cái quần tám đồng còn chưa
tính, lại còn mua tới một trăm cái! Hơn nữa còn không chỉ là tiêu hết
tám trăm đồng uổng phí, mà là tiêu hết mấy ngàn đồng, đúng là đầu óc bị
vô nước rồi!
Tôi cảm thấy lần này rõ ràng là anh ta đã có chuẩn bị trước.
Quả nhiên, mục tiêu kế tiếp chính là... Quán mì lần trước!
Vẫn là bà chủ quán lần trước, bà ta vừa nhìn thấy Lục Minh Hiên, ngay lập tức liền nhận ra!
"Ái chà, anh chàng đẹp trai, cậu lại tới rồi!" Bà chủ quán nhiệt tình chào hỏi với anh ta.
"Đúng vậy!" Lục Minh Hiên hiếm khi nở nụ cười ấm áp như vậy.
"Lại cùng em gái tới đây ăn mì sao!" Bà chủ lúc này mới chú ý tới tôi đang đứng sau lưng anh ta, mỉm cười nói.
"Không phải!" Lục Minh Hiên đột nhiên đưa tay ôm tôi vào trong ngực: "Đây là vợ tôi! Tôi dẫn vợ tôi đến đây ăn mì!"
Bà chủ quán sửng sốt một lúc: "Hả, kết hôn rồi sao?"
"Đúng vậy, vừa mới kết hôn!" Anh ta đắc ý tuyên bố, tôi âm thầm đẩy anh ta ra, lại bị anh ta ôm chặt hơn.
Aaaa, thật là mất mặt mà! Tôi mắc cỡ rúc vào trong ngực anh ta.
"Hây a, vậy thì chúc mừng chúc mừng, tôi còn tưởng đây là em gái cậu nữa
chứ... Ha ha, tới tới, vào đây ăn mì đi, muốn ăn mì gì đây?"
"Hai tô mì thịt bò!"
Trên cái bàn vuông, tôi và Lục Minh Hiên ngồi đối diện nhau, hai tô mì thịt bò nhanh chóng được bưng lên.
"Mau ăn đi!" Tâm trạng anh ta rất tốt, lại không ngừng gắp hết thịt bò trong tô của mình qua cho tôi: "Hôm nay anh có mang đủ tiền, em muốn ăn bao
nhiêu thì ăn, ăn hết có thể gọi thêm một tô khác cũng không vấn đề gì!"
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, rất nhanh cũng cảm thấy đói bụng, quanh chóp mũi đều là hương vị thịt bò thơm lừng.