Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 290: Trong nhà bếp không thể làm chuyện đó



"Anh về lúc nào vậy?" Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, lại nhìn chiếc điện thoại đang cầm trong tay, có cảm giác mình bị lừa, vỗ vỗ ngực nói: "Anh về nhà rồi sao lại còn gọi điện thoại cho em làm gì!"

"Còn không phải là vì muốn làm em bất ngờ sao?"

"Bất ngờ con khỉ ấy, làm em sợ muốn chết!" Tôi bất mãn trợn mắt nhìn anh ta, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Được rồi đừng nóng giận, tối nay em muốn ăn món gì?" Giọng nói nhu hòa của anh ta giống như đang dỗ dành tôi.

Đột nhiên tôi muốn làm khó anh ta!

"Em muốn ăn món gì mà chưa có người nào được ăn!" Tôi đắc ý mấp máy môi.

"Ví dụ như?" Anh ta nhíu mày.

"Không nói cho anh biết, anh tự suy nghĩ đi, không nghĩ ra được, vậy thì em sẽ không ăn." Tôi nói xong, trực tiếp nằm lên giường ngủ!

Thật ra thì tôi không có khẩu vị, không muốn ăn cái gì hết, nhưng mỗi lần ăn cơm cùng anh ta, anh ta đều ép tôi phải ăn rất nhiều thứ, cái gì mà gan ngỗng, nấm cục, mùi vị là lạ, nghe nói rất đắt tiền, nhưng tôi ăn vào không thấy ngon miệng gì cả, cũng thấy không quen.

Nhưng anh ta lại rất thích gan ngỗng, nấm cục, anh ta cảm thấy rất ngon miệng, cho nên ép tôi ăn thật là nhiều, làm tôi bây giờ không thèm ăn cái gì hết!

"Anh nghĩ ra rồi!" Anh ta đột nhiên ôm lấy tôi, đi ra khỏi phòng.

"Này này, anh muốn mang em đi đâu, em còn mặc áo ngủ..."

Tôi còn tưởng rằng anh ta muốn dẫn tôi đi đâu, thật may là chỉ đến nhà bếp thôi, tôi buồn bực.

"Anh dẫn em tới nhà bếp làm gì?" Tôi khó hiểu hỏi.

Anh ta mấp máy môi, không nói gì, ra dấu tay với mấy người giúp việc ở nhà bếp, mọi người lập tức hiểu ý, lui ra khỏi nhà bếp.

"Không phải em muốn ăn món ăn chưa từng có người được ăn sao?" Lúc anh ta nói chuyện, bước từng bước đến gần tôi, lỗ mũi cũng dán lên mặt tôi rồi.

Một dự cảm bất thường xông lên đầu, bầu không khí trở nên có chút ám muội.

Trời ạ, không lẽ anh ta muốn làm chuyện đó ở đây sao?

Quả nhiên, bàn tay của anh ta đưa vào trong áo ngủ của tôi...

"Không được!" Tôi sợ hết hồn, hốt hoảng bắt được tay anh ta: "Anh, anh đừng có mà làm loạn, muốn làm thì vô phòng mà làm, ở chỗ này... Không được..."

"Chỗ này mới kích thích, em không cảm thấy như vậy sao?" Bàn tay anh ta bắt đầu sờ soạng lung tung trên người tôi...

"Không..." Tôi mắc cỡ không dám nhìn anh ta, khuôn mặt hồng hồng, ủy khuất cầu xin tha thứ: “Không thích như vậy... Anh đừng làm vậy mà... Đừng mà..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.