"Thế nào?" Anh ngừng lại, tiếng hít thở nồng đậm đang cực lực đè nén ham muốn trong cơ thể.
"Không có việc gì." Cô lắc đầu một cái, anh lại vùi đầu tiếp tục, chỉ là so với vừa rồi dịu dàng rất nhiều, không hề lỗ mãng nữa, nhưng tới khoảnh khắc cao trào, động tác lại bắt đầu bạo lực như muốn nghiền nát thân thể cô.
Mạc Oánh rất mệt mỏi, cộng thêm chân vừa đau, căn bản không tâm tình hưởng thụ khoái lạc, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, chờ thời gian trôi đi, cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi. . . . . .
Trong lúc ngủ chập chờn, Mạc Oánh cảm giác nhột ngứa ở mũi, giống như có chiếc lông ngoáy vào.
Cô theo bản năng vuốt vuốt lỗ mũi, đổi tư thế ngủ tiếp.
Sau đó, lỗ mũi lại ngứa tiếp.
Mạc Oánh cau mày, ý thức từ từ thức dậy, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại điển trai, cánh môi bạc tình khẽ mím môi, bờ ngực màu đồng vững chắc khiến người ta đỏ mặt, đôi mắt thâm thúy nhìn côkhông rời.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên, gương mặt hơi nóng lên.
"Chưa từng có phụ nữ nào cùng tôi hoan ái lại ngủ thiếp đi! Cô hay lắm, ngủ ngon đến vậy, do tôi phục vụ chưa tốt sao?" Lục Minh Hiên dường như đối với việc này cực kì bất mãn.
"Rất xin lỗi, vì tôi hơi mệt mỏi." Mạc Oánh nhắm mắt lại, bộ dạng như không còn sức lực.
"Chân cô bị gì lại thành như vậy?" Bất chợt anh hỏi một câu.
"Không cẩn thận dẫm lên thủy tinh." Mạc Oánh không muốn nhắc lại chuyện này, dứt khoát vùi mặt vào trong chăn.
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường, cô lại nghe có âm thanh bật lửa, sau đó ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Mạc Oánh nhận ra, mùi thuốc lá đối với cô mà nói có tác dụng hưng phấn tinh thần, cô ngủ không được, lại không biết có thể cùng anh tán gẫu hay không.
Cô đối với anh mà nói, chỉ có tình dục! Quan hệ giữa chúng tôi, vẫn là tình dục, còn có —— giao dịch!
Nói chuyện với nhau, căn bản là không cùng tư tưởng, cô không biết anh hứng thú cái gì, hoàn cảnh của anh một chút cũng không biết, chỉ biết anh là tổng giám đốc tập đoàn Đông Á, ngoài ra không biết gì thêm.