Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 314: Có phải tôi mắc bệnh nan y rồi không?



Tôi cũng nghĩ tinh thần hiện giờ của mình không được tốt, cần có người giúp đỡ mới được, tôi lấy lại tinh thần.

"Tôi có chút không thoải mái..."

"Không thoải mái chỗ nào?"

"Chỗ này không thoải mái... Đau quá..." Đầu ngón tay tôi chỉ vào vị trí trái tim, chỗ đó vẫn còn rất đau, thật là đau, đau đến nỗi làm tôi hít thở không thông...

Tôi thật sự không thở nổi, trước mắt tối sầm, sau đó hôn mê.

Lúc té xỉu, tôi mơ hồ nghe được giọng nói của khẩn trương của y tá kêu tôi: "Tiểu thư, tiểu thư... Cô làm sao vậy, mau tỉnh lại... Mọi người ơi..."

*************

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện, trên tay cắm kim truyền dịch, cô y tá đang bận rộn bên cạnh, cô ta thấy tôi tỉnh lại, mỉm cười nhìn tôi: "Cô tỉnh rồi sao!"

"Ừ." Nụ cười của cô ta rất thân thiện, làm tôi cảm thấy thật ấm áp, tôi thích nụ cười của cô ta.

"Lúc nãy, là cô đã cứu tôi sao?" Tôi nhớ lúc nãy mình ngất xỉu, cô ta chính là cô y tá đã hỏi thăm tôi.

Nụ cười bên môi cô ta vẫn thân thiện như cũ: "Cô bị kiệt sức quá độ cho nên té xỉu, bác sĩ đã kiểm tra qua cho cô rồi, kết quả còn chưa có, tình huống cụ thể lát nữa bác sĩ sẽ tự mình nói cho cô biết."

"Được rồi, cảm ơn cô."

"Không cần." Cô ta thấy không có ai chăm sóc cho tôi, lại nói: "Tôi tên là Tiểu Vi, cô có chuyện gì thì có thể gọi tôi."

Trong lòng tôi ấm áp, có một loại cảm giác ra đường gặp được quý nhân.

"Cảm ơn..." Tôi chân thành nói với cô ta.

Cô ta mỉm cười nhìn tôi, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Truyền nước xong, Tiểu Vi dẫn tôi vào phòng làm việc của bác sĩ, trong lòng tôi thấp thỏm bất an.

Tôi vừa nôn lại còn bị ngất xỉu nữa, sẽ không phải là bị bệnh nan y chứ?

Dường như Tiểu Vi cũng nhận ra tôi đang bất an trong lòng, mỉm cười vỗ vỗ vai tôi: "Không có chuyện gì đâu, cô đừng quá lo lắng, có lẽ cô sẽ có chuyện vui bất ngờ đó nha!"

Ánh mắt xinh đẹp của Tiểu Vi cong lên như vầng trăng khuyết, trong con ngươi lóe lên sự vui mừng.

Chuyện vui? Tôi cảm thấy hình như cô ta đã biết chuyện gì, lại cố ý không nói với tôi.

Bên ngoài cửa phòng làm việc, Tiểu Vi gõ cửa, nhận được sự đồng ý, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nói với tôi: "Vào đi, tôi chờ cô ở bên ngoài."

"Ừ." Vào trong phòng làm việc, bác sĩ là một người đàn ông trung niên, trên mặt đeo một cặp mắt kiếng, chỉ vào cái ghế ở phía trước nói: "Ngồi đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.