Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 321: Tôi ghét mình yếu ớt



Trong lòng tôi đau đớn, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt nói: "Ừm, vậy anh nhớ về sớm, em chờ anh..."

"Ừ!" Anh ta nhìn tôi, sau đó đi tới phòng thay quần áo.

Cái mũi tôi chua xót, nắm chặt bàn tay, hít sâu một hơi, ép tất cả những ủy khuất và khổ sở vào bên trong.

Đến khi cửa phòng thay quần áo một lần nữa mở ra, Lục Minh Hiên đã thay quần áo xong, anh ta đi tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán một cái, sau đó nói với tôi: "Anh sẽ về sớm."

"Được." Tôi trả lời, anh ta đi ra ngoài.

Lúc cửa phòng vừa đóng lại, nước mắt tôi trào ra.

Tôi ủy khuất một bụng, đau lòng không chịu được, trái tim thật đau đớn, giống như có thứ gì đang bóp chặt trái tim tôi, đau quá, tôi không ngừng hít thở thật sâu, giống như người bệnh sắp trút hơi thở cuối cùng, giãy giụa để được sống sót.

Loại đau khổ như vậy, so với chết còn khó chịu hơn, nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.

Tôi biết sau khi yêu một người, sẽ phải chịu rất nhiều tổn thương, nhưng lòng của tôi đã bị người đàn ông này nắm giữ rồi! Anh ta chỉ cần động đậy một chút, ngoắc ngoắc đầu ngón tay một chút, cũng có thể làm cho tôi đau đến không muốn sống nữa.

Tôi ghét cái cảm giác này, giống như cảm giác đau của bà mẹ nằm trong phòng sinh thất thanh la lên tôi không sinh, tôi không sinh...

Tôi không yêu, tôi không yêu... Tôi hét lên trong lòng, nước mắt càng tuôn rơi mãnh liệt hơn.

Nhưng tôi không khống chế được nữa rồi!

Yêu chính là yêu, đã không còn cách nào để quay đầu!

Chỉ có thể cố chịu đựng, sau khi đã đau đến chết lặng, sẽ không còn thấy đau nhiều như vậy nữa...

Tôi phải dùng thời gian bao lâu mới có thể đau đến chết lặng đây? Ngày nào cũng ở bên cạnh người đàn ông này, nhìn anh ta qua lại với người yêu cũ, đây không phải là đang hành hạ tôi sao?

Mặc dù tôi rất kiên cường, nhưng khi đối mặt với tình yêu, tôi không kiên cường một chút nào, tôi trở nên rất yếu ớt, tôi ghét mình yếu ớt, tôi ghét cảm giác đau lòng này, tôi không muốn bị đau nữa, tôi không muốn...

"Cốc cốc cốc!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa.

"Ai vậy!" Tôi vội vàng lau nước mắt, chỉ sợ Lục Minh Hiên sẽ đột ngột trở về, nếu để anh ta thấy tôi khóc như vậy, tôi biết giải thích thế nào đây?

Ngoài cửa vang lên giọng nói cung kính của người giúp việc: "Lục lão gia đang chờ cô dưới lầu, cô hãy đi xuống dưới, ông chủ có chuyện muốn nói với cô."

Lục lão gia, đó không phải là Lục Chấn Hải sao?

Sao ông ta còn chưa đi? Chẳng lẽ vẫn luôn chờ tôi từ nãy đến giờ? Bây giờ Lục Minh Hiên không có ở đây, ông ta muốn nói chuyện riêng với tôi sao?

Tôi mơ hồ đoán được một chút gì trong lòng, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.