Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 344: Nỗi niềm khó nói



Tôi thè lưỡi, ngậm vành tai anh ta, nhẹ nhàng mút, anh ta thở dốc vì kinh ngạc: "Đừng như vậy..."

Thấy bộ dạng động tình của anh ta, khóe miệng tôi nâng lên một nụ cười nghịch ngợm, càng dùng thêm sức trêu đùa vành tai anh ta...

"Đừng như vậy... Thật..." Anh ta nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nhưng lại ôm tôi thật chặt, rõ ràng là muốn nhiều hơn, nhưng không dám đụng vào tôi...

"Sao anh còn chưa chạm vào em?" Tôi vuốt ve cái cằm cương nghị của anh ta, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh ta.

"Cơ thể em... Còn chưa khỏe..." Hô hấp của anh ta càng lúc càng dồn dập.

"Cơ thể em rất tốt, xuất viện cũng nửa năm rồi, làm sao còn chưa khỏe nữa chứ?" Tôi chủ động hôn lên môi anh ta, cầm bàn tay anh ta hướng về phía trước ngực mình...

Bàn tay ấm áp ôm trọn nơi đầy đặn của tôi, anh ta chợt ngẩn người, đẩy tôi ra!

"Tô Quân?" Tôi khó hiểu nhìn anh ta.

Anh ta cũng giật mình, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hô hấp của mình: "Thật xin lỗi, hôm nay anh không thoải mái, anh..."

Vẻ mặt anh ta đau lòng, giống như có nỗi niềm gì khó nói.

Tôi nhíu mày nhìn anh ta, rõ ràng có phản ứng rất mãnh liệt với tôi, nhưng vì sao lại không muốn tôi? Chẳng lẽ...

"Xin lỗi, thật xin lỗi, anh..."

"Không sao đâu." Tôi chôn đầu vào trong ngực anh ta, dịu dàng nói: "Em không trách anh, anh đừng tự trách bản thân mình, mỗi ngày anh phải xử lý nhiều chuyện ở công ty như vậy, khẳng định là rất mệt mỏi có phải không... Anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi, em đi nhìn con trai một chút."

Tô Quân nắm tay tôi, không để cho tôi đi, tôi vỗ vỗ lên mu bàn tay anh ta, khẽ mỉm cười, anh ta do dự một chút, lúc này mới buông lỏng tay tôi ra.

Tôi mở cửa, đi qua phòng trẻ.

********************

Chuông điện thoại di động vang lên, tôi ấn nút trả lời: "A lô."

"Hôm nay phải đưa con trai đến bệnh viện làm kiểm tra."

"Em biết rồi, mới vừa lên xe, em để tài xế đưa đi."

"Hôm nay anh tương đối bận rộn, không thể đi cùng em được..."

"Không sao đâu, anh cứ bận việc của anh đi, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, em sẽ về sớm, anh nhanh chóng kết thúc công việc đi, buổi tối về nhà ăn cơm với em."

"Được."

Cúp điện thoại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn con trai nằm trong ngực, khóe miệng nâng lên một nụ cười.

Cũng giống như bình thường, tài xế đưa tôi đến trước cửa bệnh viện, bảo mẫu theo tôi đi vào trong.

"Xin chào, cô để tôi ôm đứa bé vào thôi, cô chờ ở đây đi." Một cô y tá đi tới trước mặt tôi, nói với tôi.

"Ừ, được." Tôi không nghĩ gì nhiều, giao con cho cô y tá, lần nào tôi đến đây cũng là cô y tá này tiếp đón, cho nên tôi rất yên tâm về cô ta.

Khoảng mười phút sau, cô y tá lúc nãy vội vàng chạy tới...

"Con tôi đâu rồi?" Tôi thấy bộ dạng cô ta hốt hoảng, trong tay không có ôm con tôi, một dự cảm bất thường dâng lên trong lòng tôi.

"Tôi... Tôi không biết... Lúc nãy có người đàn ông nói anh ta là ba của đứa bé, liền ôm con đi, anh ta nói anh ta đang ở dưới lầu chờ cô, kêu cô phải xuống ngay..."

"Cái gì?" Tôi khiếp sợ, ba của đứa bé? Là Tô Quân sao?

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Quân.

Điện thoại vừa được kết nối, không đợi anh ta nói chuyện, tôi đã vội vàng hỏi: "Anh đang ở đâu?"

"Anh đang họp ở công ty, sao vậy?"

"Em... Không có, không có gì..."

"Sao nghe giọng nói của em hốt hoảng quá vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.