Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 350: Cho anh thêm một cơ hội



"Anh muốn nói cái gì thì nói nhanh lên đi." Nể tình anh ta là ba ruột của con tôi, tôi cho anh ta một cơ hội, để anh ta muốn nói cái gì thì nói hết một lần, tốt nhất là sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.

"Chuyện trước kia, em đều đã quên hết rồi, chúng ta... Bắt đầu lại một lần nữa có được không?" Lúc anh ta nói mấy lời này, ánh mắt anh ta ẩn chứa sự ưu thương giống như đang cầu xin tôi, chỉ sợ bị tôi cự tuyệt...

"Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?" Tôi bất đắc dĩ: "Chuyện lúc trước tôi đã quên hết rồi, không còn chút ấn tượng nào với anh hết, bây giờ anh đối với tôi giống như người xa lạ, không yêu cũng không hận, làm sao chúng ta có thể bắt đầu lại chứ? Làm sao tôi có thể quay lại với anh đây? Ngay cả anh là ai mà tôi còn không biết, làm sao có thể cho anh cơ hội được?"

"Vậy thì chúng ta có thể tìm hiểu đối phương một lần nữa!" Anh ta vội vàng nói: "Trước kia anh làm cho em không vui rất nhiều lần, vừa đúng lúc em đã quên hết rồi, vậy thì không cần nhớ lại nữa, cũng không cần nhắc lại làm gì, chúng ta sẽ tìm hiểu nhau lại từ đầu có được không? Anh sẽ làm em yêu anh lần nữa..."

"Không, đối với tôi mà nói, anh chỉ là một người xa lạ, tôi không có lý do gì phải cho anh một cơ hội hết! Tại sao tôi phải cho anh cơ hội chứ?"

"Bởi vì anh là ba của đứa bé, em không thể cho anh cơ hội sao?"

Tôi ngẩn người, đầu óc người này xoay chuyển thật là nhanh.

"Tôi cảm thấy anh không phải là một người cha tốt, cho nên, đứa bé không cần anh."

"Không cần anh? Vậy sau đó em sẽ để cho nó kêu người khác là ba sao? Em có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của anh chưa?" Anh ta lại bắt đầu tức giận: "Mạc Oánh, anh đã ăn nói khép nép tới đây van xin em, mà em còn được voi đòi tiên!"

"Ai mới là người được voi đòi tiên chứ?" Tôi trợn mắt nhìn anh ta: "Tôi không có kêu anh đi cầu xin tôi, nếu như anh thấy khó chịu, vậy thì cút! Biến mất khỏi tầm mắt tôi đi, sau này đừng bao giờ tới đây quấy rầy tôi và con trai tôi nữa! Cám ơn!"

"Em..." Lục Minh Hiên tức giận nói không nên lời, hít sâu rồi lại thở ra: "Thật xin lỗi, lúc nãy là anh không đúng, anh không nên nói với em như vậy."

Tôi không khỏi khó hiểu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, rốt cuộc anh ta bị cái gì vậy chứ? Chốc lát lại hung dữ với tôi, chốc lát lại xin lỗi tôi!

"Anh đừng tưởng nói xin lỗi là xong! Có mấy lời, đã nói ra rồi thì vĩnh viễn cũng không thu lại được! Tính tình của anh cũng thật là kỳ quái!”

Anh ta mấp máy môi, trầm mặt một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Đúng vậy, trước kia anh đã từng nói rất nhiều lời làm em bị tổn thương, anh... Rất hối hận, anh không nên làm tổn thương em, anh bảo đảm sau này sẽ không bao giờ... làm như vậy nữa, Mạc Oánh, em cho anh một cơ hội cuối cùng đi? Có được không?"

"Không thể nào." Tôi không chút do dự mà cự tuyệt: "Tôi sẽ không cho anh cơ hội làm tôi bị tổn thương nữa."

"Anh sẽ không tổn thương em, anh bảo đảm!" Anh ta nắm chặt tay tôi: "Cho anh một cơ hội cuối cùng đi mà? Mạc Oánh..."

"Lục tiên sinh, xin anh tự trọng, buông tôi ra..."

"Anh không buông, anh sẽ không bao giờ buông em ra một lần nào nữa..."

"Anh mà còn không buông tay, tôi sẽ kêu lên..."

"Mạc Oánh..."

"Cứu mạng với..." Tôi hô to một tiếng, cánh cửa "ầm" một tiếng bị đập vỡ, Tô Quân vọt vào, không nói hai lời, trực tiếp đấm một quyền tới!

Động tác rất nhanh, Lục Minh Hiên hoàn toàn không phản ứng kịp, cả người bị đẩy té xuống đất.

"Tô Quân!" Tôi vội vàng kéo anh ta lại, nhìn anh ta lắc đầu một cái, ý nói đừng đánh nữa.

Tô Quân thu hồi quả đấm, từ trên cao nhìn xuống Lục Minh Hiên: "Cảnh cáo anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.