Lúc này cô cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn ngoài miễn cưỡng nở nụ cười rạng rỡ theo ý anh, xong, thuận tiện trừng mắt!
"Thất bại! Làm lại."
Mạc Oánh cười, cười đến hai mép môi kéo thật cao.
"Xem ra cô không thích hợp diễn hài kịch, chỉ có thể diễn bi kịch." Minh Hiên dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Lời của anh làm cô buồn cười hơn "Vậy cũng bị anh phát hiện?"
Minh Hiên nhếch nhẹ khóe môi, không nói gì, trầm mặc một hồi lâu, chợt lên
tiếng: "Sau này, Đỗ Phi Phi cố ý gây khó dễ cho cô nữa, phải nói cho tôi biết."
Vốn là muốn giúp Đỗ Phi Phi nói tốt một chút, ví như cô
cũng không cố ý, nhưng những lời thế này thì quá giả dối rồi, thôi thì
cứ im lặng cho xong.
"Nghe lời tôi nói chứ?"
"Ừ!"
Chung đụng với anh một thời gian mới phát hiện, mỗi lần bên cạnh anh trôi qua rất nhanh, đã vậy rất mệt mỏi, hai mắt nhắm lại lúc nào không hay, thế
là hết một buổi tối.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, anh đã rời đi
rồi, Mạc Oánh qua loa thay đổi trang phục để kịp chạy đến phim trường
tiếp tục chuỗi ngày bận rộn.
Thật may hôm nay không có phân cảnh
cùng Đỗ Phi Phi, miễn là không thấy sắc mặt thối của cô ta, bản thân như trút khỏi gánh nặng.
Chuyện xảy ra hôm qua, Mạc Oánh nghĩ thế
nào hôm nay cô ta cũng kiếm chuyện với mình, kết quả lại trái ngược, cô
ta lặng thinh suốt buổi khiến ai nấy đều không dám thở mạnh, ngay cả trợ lí cũng không mắng chửi câu nào.
Điềm tĩnh như thế mang cho cô dự cảm không lành.
Vì tập trung tinh thần quay phim nên Mạc Oánh không cho phép mình phân
tâm, chỉ muốn mau mau kết thúc buổi diễn để chạy đến bệnh viện thăm ông
ngoại, bác sĩ đã thông báo tình trạng sức khỏe của ông mấy ngày nay có
tiến triển tốt, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.
Bất chợt, chuông điện thoại reo lên, màn hình hiện lên cái tên quen thuộc – Lục Minh Hiên
Mạc Oánh nấp ở phía sau hậu trường để nghe máy.
"Sao bây giờ mới nghe điện thoại?" Thanh âm của anh chất chứa mấy phần bất mãn khó chịu.
"Tôi đang quay phim." Mạc Oánh nhỏ giọng đáp "Anh tìm tôi có việc ư? Lúc này tôi chưa thể đi gặp anh được!"
Mỗi lần nhận được điện thoại từ anh, phản ứng đầu tiên chính là —— lại muốn làm……?
"Bây giờ tôi chuẩn bị đi Mĩ, ba ngày sau mới trở về." Giọng điệu anh ngày một trầm lắng cứ như có vẻ không vui cho lắm.
Đây chính là tin tốt!
"Ừ, vậy anh đi sớm về sớm, không có việc gì tôi cúp máy trước."
Mạc Oánh ngắm đông nhìn tây vì sợ bị người khác phát hiện, dù sao giữa cô
và anh có mối quan hệ khó nói thành lời, không may tới tai truyền thông, đối với anh lẫn cô đều là chuyện không hay ho gì.