"Thử cái này nữa xem sao." Anh nghiêng mặt tuấn lãnh nhìn cô thuận tay đưa thêm bộ đồ.
Cô cũng không nhìn qua liền nói với anh "Tôi muốn gặp một người, anh chở tôi đi nha."
20 phút sau, chiếc xe chạy tới quảng trường rộng lớn.
Xa xa, cô thấy Diệp Phong ngồi đợi ở bể phun nước, cách anh vài mét là mấy bạn nhỏ đang chơi đùa, bầu trời có bầy bồ câu trắng bay lượn lờ.
Khung cảnh thật yên bình thật hài hòa, ngay khi cô bước ra đã “phá vỡ” hết mọi thứ!!!
Thời điểm cô đeo kính đen từ chiếc Ferrari đi xuống, ánh mắt Diệp Phong dành cho cô tràn đầy kinh ngạc hoảng hốt, dần biến thành sự mất mác, đau
khổ, bi thương, loại cảm xúc khó nói thành lời.
"Mạc Oánh......" Diệp Phong nhẹ nhàng gọi tên cô, thanh âm ấy chất chứa cả đau
buồn, giống như đã ý thức được, cô sẽ rời xa anh ngay lúc này và mãi mãi rời xa anh.
"Tôi nghĩ mình nên nói chuyện rõ ràng với nhau." Mạc Oánh tháo kính mác hiện ra khuôn mặt trang điểm sắc sảo khác với thường ngày.
"Làm sao em......" Anh đánh giá một thân hàng hiệu từ trên xuống không khỏi cảm thấy xa lạ, ánh mắt dành cho cô cứ như chưa
từng quen biết nhau, nhưng lại cho cô cảm giác rất hài lòng với hiệu quả này. (ý là cô mong anh hốt hoảng, chán ghét trước con người xa lạ này
để thành toàn cho Nhược Hi ở bên cạnh anh)
"Anh không có nhìn
lầm, là tôi đây, chẳng qua Mạc Oánh của bây giờ đã khác xa với Mạc Oánh
của trước kia." Cô lạnh nhạt từ lời nói đến đôi mắt.
"Mạc Oánh,
em biết mình vừa nói gì không?" Diệp Phong mở to mắt như không thể tin
người đứng trước mặt mình lúc này là Mạc Oánh mà anh từng quen biết.
"Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, ba thứ này đều cái tôi cần nhất lúc này, nhưng
anh không có khả năng cấp tôi! Anh một mực kêu cho anh thời gian, kêu
tôi chờ anh, nhưng thanh xuân tôi có hạn, vì vậy giữa chúng ta nên kết
thúc tại đây, tôi không có thời gian để chờ đợi người như anh, tôi đã
quen người đàn ông khác, sau này đừng liên lạc với tôi nữa." Cô vừa mở
miệng đã nói lời dứt khoát triệt để.
Diệp Phong ngây người, sửng
sốt một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười khó coi
"Đây không phải là sự thật, em đang trêu anh đúng không?"
"Chiêc Ferrai kia, anh cũng thấy đấy! Tôi không phải đang nói đùa, anh không cảm giác được sao?"
"Em không phải loại người này, Mạc Oánh, anh hiểu em rất rõ, em sẽ không
bao giờ làm ra chuyện này, sẽ không vì lợi ích trước mắt mà ép mình ở
cùng người đàn ông không thích."