Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 87: Mặt em bị làm sao vậy



Tôi nhíu mày, ý thức càng ngày càng rõ ràng, mở mắt ra vẫn thấy trước mắt một mảnh đen kịt, không thấy rõ, nhưng có thể cảm nhận được có một bàn tay ấm áp cách một lớp quần áo đang xoa nắn trên người tôi.

Có lẽ là do uống rượu, cơ thể cũng nhạy cảm hơn, cả người tôi trở nên khô nóng, khát vọng, chủ động đáp lại nụ hôn của anh ta, hai tay dời đến thắt lưng anh ta......

"Em uống rượu......" Giọng nói của anh ta khàn khàn.

Anh ta đè lên người tôi, điên cuồng gặm cắn cổ tôi, khi anh ta hôn lên mặt, tôi khẽ kêu đau một tiếng.

"Chuyện gì vậy?" Dường như cảm nhận được cái gì, anh ta lập tức ngừng lại, mở đèn lên.

Trong phòng, đèn sáng trưng.

Tôi nằm trên sofa, quần áo xốc xếch, tay ôm má phải, vẻ mặt đau đớn.

Anh ta kéo tay tôi, mày nhíu chặt: "Mặt em bị làm sao vậy?"

"Tôi không sao......" Tôi muốn rút tay lại, nhưng bị anh ta giữ chặt.

"Trả lời tôi." Khí thế mạnh mẽ của anh ta làm tôi không thể không nói thật: "Bị tạt nước sôi."

"Tại sao lại bị tạt nước sôi?"

"Bởi vì..... " Tôi kể chuyện ở đoàn làm phim hôm nay cho anh ta nghe, anh ta càng nghe mặt càng đen, cuối cùng khi tôi kể xong, khuôn mặt anh ta đã đen như đáy nồi.

"Là nhân viên hậu cần nhầm lẫn thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều." Tôi thật sự sợ anh ta suy nghĩ lung tung, không biết tại sao, trong lòng tôi có một dự cảm bất an.

Lục Minh Hiên là người đàn ông vô cùng nguy hiểm, nếu để cho anh ta biết chuyện này là do Đỗ Phi Phi làm, không biết anh ta sẽ định làm gì với cô ta. Tuy rằng, tôi đối với anh ta cũng không quan trọng, nhưng loại đàn ông cường thế như anh ta, hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện người phụ nữ của mình bị ức hiếp, mặc dù người đó là phụ nữ, cùng là tình nhân cũ của anh ta.

Mọi người đều là người trong làng giải trí, tôi không muốn làm lớn chuyện này, có thể nhịn là được rồi, huống chi còn mấy ngày nữa bộ phim sẽ được khởi chiếu.

Quay bộ phim này xong, tôi sẽ không cần gặp lại Đỗ Phi Phi.

Lục Minh Hiên không nói gì, chỉ hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, định đưa tay chạm vào mặt tôi, cũng không dám chạm vào: "Đau không?"

Tôi lắc đầu: "Không đau lắm."

"Có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"

"Không cần, hôm nay có đồng nghiệp đi cùng tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói chỉ cần bôi thuốc sẽ không sao." Bây giờ tôi mới nhớ là mình còn chưa bôi thuốc!

Tôi lấy thuốc trong túi xách, đang định vào nhà vệ sinh bôi thuốc, một bàn tay đè lên vai tôi, để tôi ngồi xuống ghế sofa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.