Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 281: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc



“Phụ vương...” Bé thở phì phì, trừng mắt kéo người nam nhân đang xắn ống tay áo, xắn ống quần ở trước mặt, lớn tiếng kêu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ bất mãn, rất là mất hứng.

“Làm sao vậy?” Lúc này, Mặc Nhật Tỳ đội mũ rạ trông giống hệt một người nông dân bình thường, sau khi nghe thấy tiếng bé, liền ngừng công việc trong tay lại, vịn lên cái cuốc, vẻ mặt hoà nhã nhìn bé.

Bé bị câu nói này của hắn chọc giận.

Làm sao vậy? Nói dễ dàng quá đi, mỗi ngày bé đều bị vây hãm trong cái cung điện đáng ghét kia, mệt đến nửa chết nửa sống, nhưng phụ vương bé thì ngược lại, chẳng quan tâm, toàn ném hết sự vụ cho bé.

“Con còn nhỏ, phụ vương không nên truyền vương vị cho cục cưng.” Bé giương nanh múa vuốt, sôi nổi kháng nghị ở giữa không trung, xoay vòng vòng giống như không biết nên làm thế nào.

Mặc Nhật Tỳ nhìn bộ dạng tức điên của bé cũng chẳng có chút đồng cảm nào, vẫn cười ha ha như cũ, bâng quơ nói: “Cục cưng, vương vị vốn là của con, truyền sớm hay muộn cũng như nhau thôi. Nếu như con bất mãn thì sinh con sớm một chút, truyền cho đời sau, phụ vương cũng không phản đối đâu.”

“Đừng có nói lung tung, cục cưng còn rất nhỏ, những chuyện ấy còn quá sớm đó.” Hắn vừa dứt lời, -lelellee-lập tức có một giọng nói phản đối,-qu-uy-quuyquy- chỉ thấy Lý Quả mặc bộ váy dài chấm đất đi đến bên ruộng, -d-o-on-on- vẻ mặt dịu dàng nói.

“Mẫu hậu, người phải giúp cục cưng, hiện tại cục cưng thấy phiền chết rồi.” Bé vừa thấy vị cứu tinh đi đến, lập tức vô cùng uất ức oán trách, sau đó bay về phía cô, rơi xuống trong lòng cô.

Lý Quả nhìn bé con thường xuyên chạy qua đây liền cảm thấy một hồi đau lòng. Từ sau khi Mặc Nhật Tỳ truyền vương vị cho bé, bé liền ở suốt trong cung điện kia, cả ngày mất tăm mất tích.

“Vậy để phụ vương giúp con đi.” Cô luyến tiếc, cực kỳ đau lòng nói, rồi liếc Mặc Nhật Tỳ đang rất không cam lòng chỉ bởi vì lời nói của mình một chút.

“Vâng, vâng, Mẫu hậu tốt nhất.” Bé vừa nghe xong liền vui sướng, vẻ mặt uất ức lập tức tan biến, hưng phấn vỗ vỗ tay, kêu lên.

Khuôn mặt Mặc Nhật Tỳ đầy đau khổ, hắn thật vất vả mặc kệ sự phản đối của mọi người mà truyền vương vị lại cho bé,-lelqu-do-lequ4d0-n- hiện tại lại phải đi xử lý công vụ, tháng ngày nhàn hạ sắp mất đi một ít rồi.

Lý Quả nhìn vẻ mặt không tình nguyện của hắn, đương nhiên biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Không có vấn đề gì, hai cha con chàng có thể phân công mỗi người nửa tháng hoặc một người một tháng, em đều có thể ở cùng hai người mà.”

“Thế nhưng, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với nàng.” Lần này đến phiên Mặc Nhật Tỳ vô cùng uất ức ủy, đáng thương nhìn cô, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.