Bà Cố thấy hổ thẹn với ông Lương, chuyện nhà họ Lương lần này bà không thể ngồi nhìn.
Thật vất vả mới có thể thuyết phục tiểu Viêm vào phòng làm việc nghe ông Lương nói chuyện.
Lương Kiến Quốc thấy Cố Thành Viêm, đôi tay nắm chặt tay Có Thành Viêm, bờ môi khẽ mở muốn nói gì đó nhưng khóe mắt không ngừng chảy nước mắt.
Vốn dĩ nói không nên lời.
Cố Thành Viêm cầm tay ông Lương, môi mỏng mím chặt, sắc mặt phức tạp.
Bà Cố thấy tình huống lúc này lại nhớ tới nhiều năm trước, thời kỳ cải cách; Dương Hiển (Dương tướng quân) vì nắm giữ quân chính của cả nước muốn diệt trừ mọi thứ.
Bà Cố vốn dĩ là con gái gia đình giàu có, đã được định gả cho Lương Kiến Quốc.
Đáng tiếc chỉ một đêm đã làm thay đổi cả đời bọn họ.
Năm mươi mốt năm trước.
Cố Tam Hâm bị bắt, Lăng Nhã Lan không quản bản thân mới sinh xong, chưa đầy tháng đã xuống giường muốn cứu Cố Tam Hâm ra ngoài.
Lấy hết tiền của trong nhà ra.
Bà biết tai họa đột nhiên dáng xuống nhất định là do Dương Hiển gây ra, nghe thấy xưa nay Dương Hiển ham tài, bà liền đem tất cả tiền của trong nhà đưa tới chỉ cần Tam Hâm không có chuyện gì.
Vải bông bọc hộp đựng đồ trang sức bằng gỗ thượng hạng có tất cả của hồi môn của Nhã Lan.
Mở cửa ra Nhã Lan đụng phải Vân Thêu và Lương Kiến Quốc.
Hai người đang nắm tay liền gặp Nhã Lan, bàn tay lập tức tách ra.
Lương Kiến Quốc khẽ cười với Nhã Lan, mở miệng gọi “Chị dâu."
Vân Thêu bước nhanh tới trước mặt Nhã Lan, đôi mày thanh tú nhíu lại, ánh mắt dừng trên cái hộp được bọc bởi vải bông.
Miếng vải bông này là thứ Nhã Lan dùng để bọc hộp đồ trang sức.
Nhà họ Lăng từng là gia đình giàu có nhưng kể từ khi cải cách nhà họ Lăng sớm đã không còn như ngày xưa.
Lúc đầu Nhã Lan tốn không ít công sức mới có thể bảo vệ của hồi môn của mình.
Bà chưa bao giờ lấy những thứ này ra, bây giờ đột nhiên lấy ra nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!
“Chị, đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Thêu hỏi Nhã Lan, bây giờ đại cục nhất định, quyền chính náo động, người muốn đoạt quyền áp dụng quy chế tam hoàng.
Tuy Vân Thêu xuất thân từ nô tỳ nhưng đi theo Nhã Lan nhiều năm khiến mưa dầm thấm đất, chuyện chính trị rất rõ.
Cố Tam Hâm chiến công lừng lẫy, những người tranh quyền kia nhất định sẽ xem ông là cái đinh trong mắt.
“Không có chuyện gì.”
Nhã Lan hít một hơi trả lời Vân Thêu.
Dứt lời bà lại nghĩ tới ba đứa con đang ở nhà, nhất là đứa bé vừa mới sinh không bao lâu cần người chăm sóc; vội vào giao phó Vân Thêu và Lương Kiến Quốc giúp bà chăm sóc con còn mình thì ôm hộp trang sức vội vàng bỏ đi.
Vân Thêu và Lương Kiến Quốc đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng Nhã Lan vội vàng bỏ đi.
Vân Thêu biết nhất định là có chuyện gì đó.
Lăng Nhã Lan đi tới nhà họ Dương, bị chặn ngoài cửa không được vào, đứng ngoài cửa hồi lâu không chịu đi.
Không được vào thì bà đứng ngoài chờ Dương Hiển về.
Cuối cùng như bà mong muốn chờ đến khi Dương Hiển đi họp về.
Các đại sư đoàn tham mưu đề cử Dương Hiển làm phó chủ tịch, quyền lực của ông ta càng lớn hơn; mà chuyện lần này do một tay Dương Hiển bày kế.
Ông ta muốn diệt trừ những anh em đã từng có chiến công cùng nhau giành chính quyền.
Dương Hiên biết Lăng Nhã Lan, lúc nhìn thấy món đồ trong tay bà liền đồng ý cho bà vào nhà.
Vào phòng, Nhã Lan ngồi trên ghế sa lon, Dương Hiển ngồi bên cạnh bà.
Thân hình Dương Hiển cao lớn, cả người mặc quân phục.
Nhưng khuôn mặt ông ta tràn sát khí.
Vốn dĩ vóc người Nhã Lan nhỏ nhắn, ngồi bên cạnh Dương Hiển, cẩn thận để hộp gỗ trong tay xuống, đẩy về phía Dương Hiển nói: “Thành ý của tôi chắc ngài có thể hiểu, chỉ cầu xin Tam Hâm không sao.”
Lăng Nhã Lan xuất thân từ gia đình giàu có cho dù vào thời điểm này vẫn có thể giữ vững sắc mặt bình tĩnh, bộ dáng tỉnh táo đoan trang.
Dương Hiển liếc mắt nhìn hộp trang sức Nhã Lan để xuống, căn bản không để ý, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Nhã Lan nghe Dương Hiển nói, vẻ mặt hơi dừng lại, há miệng muốn giải thích, Dương Hiển lại nói.
“Cô biết hối lộ tội thế nào chứ?”
Dương Hiển trầm giọng nhắc nhở, chân mày nhếch lên quan sát Lăng Nhã Lan.
Mặc dù Cố Tam Hâm cầm binh quyền, có chiến công nhưng không có ý định chen chấn vào chính trị, ông ta không muốn giết, chỉ muốn quản mấy năm sau đó thả ra.
Nhã Lan nghe Dương Hiển nói, liền giật mình cả người cứng ngắc tại chỗ không có phản ứng.
Đều do bà quá nóng vội.
Bà biết hối lộ tội thế nào.
Nhưng mà Dương Hiển ham tài, nếu nhìn thấy tất nhiên sẽ động lòng.
Nhã Lan đưa tay mở hộp trang sức, của hồi môn ở bên trong đều có xuất xứ từ tay nghề nổi tiếng.
Sau đó lại nói: “Bây giờ đối với tôi mà nói tiền không quan trọng, thứ tôi muốn chính là.....” Dương Hiển nói xong bỗng thò tay nắm tay Nhã Lan, ánh mắt dần dần nhìn xuống phía dưới.
Nghe thấy vợ của Cố Tam Hâm là một người tài mạo song toàn, xuất thân danh giá là hậu duệ của hoàng tộc.
Cầm kỳ thư họa đều tinh thông, bộ dáng xinh đẹp, cử chỉ đoan trang hào phóng.
Xuất thân từ gia đình giàu có, sinh ba đứa con rồi mà vóc dáng vẫn như cũ.
Nhã Lan bị Dương Hiển đột nhiên nắm tay vội vàng thu tay về, đứng lên, giơ tay liền cho Dương Hiển một bạt tai.
Dương Hiển bị Nhã Lan tát một cái, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ, đưa tay túm người trở về trên ghế sa lon, đặt dưới thân, hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở Lăng Nhã Lan “Ông đây không giống Cố Tam Hâm, ở trước mặt cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh; hôm nay cô đánh ông đây một cái tát ông đây tạm không truy cứu nhưng cô phải suy nghĩ cho kỹ, muốn cứu Cố Tam Hâm thì phải có thành ý.”
Dứt lời Dương Hiển buông lỏng Nhã Lan đang không ngừng giãy giụa, ngồi thẳng dậy.
Càng không nghe lời ông ta càng muốn chinh phục, Lăng Nhã Lan không chịu thua, ông muốn ép cô phải chịu thua.
Dương Hiển đưa tay đặt lên hộp trang sức đóng nắp lại mở miệng nói: “Nếu thật sự muốn cứu Cố Tam Hâm, lần sau đến nhớ mang nhiều thành ý hơn, mang theo Vân Thêu tới.”
Dứt lời Dương Hiển nở nụ cười.
Lúc đầu ở Tây Bắc ông cứu Vân Thêu ra khỏi bọn cướp nhưng quay đầu lại Vân Thêu lại muốn gả cho người khác.
Hừ.....
Nhã Lan nghe Dương Hiển nói cơ thể khẽ run, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt dừng trên hộp trang sức chần chừ hồi lâu cuối cùng cắn môi bỏ đi.
Nhất định còn có biện pháp khác.
Về đến nhà còn chưa bước vào Nhã Lan liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Vọng Tích vừa sinh cần bú sữa, con trai lớn và con trai thứ còn nhỏ, không thấy ba mẹ nhất định sẽ lo lắng.
Nhã Lan vội vàng mở cửa vào nhà liền nhìn thấy Vân Thêu đang ôm Vọng Tích, Lương Kiến Quốc đứng bên cạnh tay chân luống cuống, muốn giúp đỡ nhưng không giúp được gì.
“Chị vẫn chưa về, anh đi nấu cháo cho thằng bé ăn.....Vọng Đông và Vọng Đông nhất định cũng đói bụng rồi.” Vân Thêu nói xong đẩy Lương Kiến Quốc đi.
Lương Kiến Quốc vẫn đứng một bên gãi đầu nói: “Anh không biết nấu, nhưng mà không sao em nói cho anh những bước cần phải làm anh nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Dứt lời Lương Kiến Quốc lộ ra bộ mặt khẳng định.
Vân Thêu nghe Lương Kiến Quốc nói, thở dài mím môi nói: “Khó trách anh hơn ba mươi vẫn chưa lấy được vợ, anh Cố cái gì cũng biết.” Vân Thêu nói xong vỗ Vọng Tích ở trong lòng, đang chuẩn bị nói Lương Kiến Quốc phải nấu cháo thế nào thì Nhã Lan đẩy cửa đi vào.
Vọng Tích đói bụng phải bú sữa, Nhã Lan ngồi xuống liền bắt đầu cho con bú.
Lương Kiến Quốc thấy Nhã Lan bắt đầu cho con bú, xấu hổ quay đầu đi ra khỏi phòng.
Vân Thêu đắp chăm cho Vọng Đông và Vọng Nam đang ngủ.
“Chị, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?” Vân Thêu lớn lên từ nhỏ cùng Nhã Lan.
Lúc này bộ dáng Nhã Lan tâm sự nặng nề, cô có thể thấy rõ, xem ra là chuyện không hoàn thành.
Nhưng mà chuyện không hoàn thành, hộp trang sức của chị đâu.
Nhã Lan nghe Vân Thêu nói lúc này mới phục hồi tinh thần, ánh mắt dừng trên người Vân Thêu, há miệng muốn trả lời nhưng lời đến khóe miệng lại nghẹn ngào nuốt xuống.
Dọc đường về nhà bà cũng đã đi tới từng nhà một nhờ giúp đỡ, trừ Dương Hiển không ai có thể giúp được.
Chẳng lẽ bà phải thật sự đưa Vân Thêu đến qua đêm với Dương Hiển? Không.....
Nhưng không làm vậy bà không thể trơ mắt nhìn Tam Hâm chết.
Chuyện lần này, đi vào sáu đã chết bốn, Tam Hâm có thể là người tiếp theo.
Đứa bé không thể không có ba, bà không thể không có Tam Hâm.
Im lặng hồi lâu.
“Không có việc gì.”
Nhã Lan gượng ép cười, trả lời không có việc gì.
Bà không thể phá hủy cuộc đời Vân Thêu.
Mặc dù Nhã Lan nói không có chuyện gì nhưng Vân Thêu biết nhất định là có chuyện.
......
Liên tiếp mấy ngày Vân Thêu vẫn luôn ở bên Nhã Lan hy vọng chị có thể nói chuyện trong lòng ra.
Nhưng mà không may, Vọng Tích ngã bệnh cần đi khám; mặc dù Nhã Lan đã từng học cách chữa bệnh và chăm sóc, biết rõ phải làm gì nhưng lại không lấy được thuốc.
Núi cách quá xa, nếu đi hái thuốc, Vọng Tích sẽ không chống đỡ nổi.
Không được chữa bệnh và chăm sóc lý do là vì Khả Lan từng là địa chủ, không lấy được thuốc, Cố Tam Hâm ở trong tù, tiếng gió nói ngày chết đang đến gần.
Nhã Lan cùng đường, không muốn nhìn thấy chồng chết, biết chỉ có Dương Hiển mới có thể giúp bà.
Đi tới mấy lần, Dương Hiển càng được voi đòi tiên, chỉ có một mình Nhã Lan, khuôn đủ, muốn hai.
Cho nên Nhã Lan bất chấp tất cả cầu xin Vân Thêu cùng bà đi tới nhà họ Dương.
Con đường phía trước thế nào bà nói rất rõ, Vân Thêu cũng nghe hiểu rõ ràng.
Họ chửi rủa Dương Hiển khốn kiếp, mắng ông ta sinh con không có lỗ đít.
Nhưng hai người biết sự lợi hại trong chuyện này, không thể không từ.
Vân Thêu đồng ý với Nhã Lan, một mình tới nhà họ Dương, không những bị Dương Hiển làm nhục còn đồng ý sinh con cho ông ta, vĩnh viễn không gặp Lương Kiến Quốc nữa, hóa giải nguy hiểm của nhà họ Cố.
Nhưng đáng tiếc Cố Vọng Tích cuối cùng vẫn chết, Nhã Lan khóc đến nỗi hai mắt mơ hồ; vì Vọng Tích, vì cuộc đời Vân Thêu đã bị hủy hoại.
Sau đó nhà họ Cố rời khỏi thành phố, lúc quay lại thành phố đã là chuyện của mấy năm sau.
Nghe nói lúc Vân Thêu mang thai bảy tháng chạy trốn khỏi Dương Hiển, từ đó không ai thấy cô.
Dương Hiển đoạt quyền thất bại, tuy tội nặng nhưng bởi vì có chiến công nên không bị xử tử.
Bà Cố vẫn luôn hiểu, lúc đầu nếu như bà không cầu xin Vân Thêu tới nhà họ Dương; Lương Kiến Quốc và Vân Thêu sẽ không bị chia cắt, Lương Kiến Quốc cũng sẽ không cưới người khác, vì nhớ nhung Vân Thêu mà lạnh lùng với vợ con.
Nhà họ Cố vẫn thịnh vượng như cũ nhưng nhà họ Lương lại trở nên nhà không phải là nhà.
Đều trách bà.
.....
Bà Cố từ trong hồi ức phục hồi lại tinh thần, ánh mắt dừng lại trên người Lương Kiến Quốc đang ngồi đối diện.
Bọn họ cũng già rồi, những chuyện đã từng trải qua không cách nào có thể thay đổi.