Chọc Nhầm Sếp Lớn

Chương 107



Lương Tú Ly tự tử, tử vong tại chỗ.

Sau khi Cố Thành Viêm nghe điện thoại, ngay sau đó điện thoại của nhà họ Cố vang lên, vốn dĩ anh muốn giấu chuyện này nhưng giấy không thể gói được lửa.

Sau khi ông Cố biết tin không ăn bữa cơm đoàn viên nữa, trực tiếp đi lên lầu, sắc mặt của bà Cố cũng rất lạnh lùng.

Vốn dĩ là đoàn viên nhưng bởi vì Lương Tú Ly chết nên không khí trở nên rất kỳ quái.

Sau khi Khả Lan biết chuyện, không thể nói rõ cảm giác trong lòng, thậm chí không thể tin được Lương Tú Ly sẽ tự tử.

Không để ý tới may mắn và điềm xấu, Khả Lan và Cố Thành Viêm đi tới nhà họ Lương.

Có thể nhìn thấy Lương Tú Ly máu thịt be bét nhưng có thể nhận dạng khuôn mặt.

Ông Lương tăng huyết áp được đưa đến bệnh viện.

Lương Bảo Nhi vẫn đứng bên thi thể Lương Tú Ly trên sân cỏ, ngơ ngác nhìn thi thể của mẹ mình.

Lương Khải Nghiệp cũng ở nhà họ Lương, đứng một bên nhìn thi thể Lương Tú Ly, sắc mắt tối sầm.

Khả Lan thấy tình hình nhà họ Lương, tâm tình trở nên khó có thể hình dung.

Lương Tú Ly đã chết, tại sao bà ta lại chọn tự tử?

Cố Thành Viêm xử lý xong chuyện Lương Tú Ly liền quay về doanh trại, có chuyện cần phải xử lý.

Lúc Khả Lan quay về nhà họ Cố đã là rạng sáng.

Trong nhà yên tĩnh, hình như mọi người đều đã ngủ.

Khả Lan về phòng, khép của lại, chuẩn bị ngủ, lăn qua lăn lại làm thế nào cũng không thể ngủ được.

Bộ dáng của Lương Tú Ly thoáng hiện lên trong đầu cô, cô cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nhưng theo như tính tình của Lương Tú Ly mà nói lựa chọn tự tử cũng là lẽ thường.

Nghĩ đến đây Khả Lan lật người, cảm thấy đầu óc càng hỗn loạn, từ trên giường ngồi dậy.

Ánh mắt quét khắp căn phòng, không có bóng dáng của Cố Thành Viêm, trái tim chợt cảm thấy có chút mất mát.

Mặc dù cô biết sáng mai anh sẽ quay về nhưng lại là giao thừa.

Mẹ cô không có ở đây, Cố Thành Viêm cũng không có, một mình ngây ngô trong phòng khiến cho người ta có cảm giác buồn bực.

Chần chừ, Khả Lan lại từ trên giường bò dậy, không mặc áo khoác, xuống lầu rót ly nước, đang chuẩn bị uống.

“Chị dâu.”

Người nói chuyện là Cố Thành Thấm, giọng nói mềm mại, dứt lời đi tới trước mặt Khả Lan cũng tự rót cho mình một ly nước.

Khả Lan nghe giọng của Cố Thành Thấm, liền giật mình, trong đầu nhớ lại trước đó vài ngày, chuyện Cố Thành Thấm thích Cố Thành Viêm.

Rốt cuộc là người một nhà, loại tình cảm không được thế tục cho phép, Khả Lan cũng hy vọng Cố Thành Thấm sớm nhận rõ sự thật.

“Thành Thấm, xuống uống nước sao?”

Khả Lan lịch sự trả lời một câu khách sáo.

Cố Thành Thấm nghe Khả Lan nói, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, mím môi chần chừ hồi lâu mới nói: “Trước kia đều là em không tốt, ngưỡng mộ anh Thành Viêm, cho nên......” Cố Thành Thấm nói tới đây, dừng lại không nói thêm gì nữa.

Khả Lan nghe Cố Thành Thấm nói như vậy liền giật mình, Cố Thành Thấm như vậy là nghĩ thông suốt sao?

“Đều đã qua rồi đừng để trong lòng.”

Cố Thành Thấm không nói gì, Khả Lan liền an ủi cô ta một câu.

Rốt cuộc đều là chuyện đã qua, chỉ cần Cố Thành Thấm không liều chết vì chuyện này thì cũng không có gì.

Song Cố Thành Thấm tuổi còn nhỏ, vẫn chưa xảy ra chuyện gì khiến cho không thể tha thứ được với Cố Thành Viêm.

Cố Thành Thấm nghe Khả Lan nói, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía Khả Lan, môi mỏng khẽ mở, há miệng muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng một lúc lâu lại không thốt ra ngoài.

Cô ta cũng không phải thật sự buông tha, nếu như không phải đoạn thời gian đó Khả Lan rời khỏi nhà họ Cố, anh Thành Viêm nửa sống nửa chết vì cô, cô ta cũng sẽ không biết phân lượng của Lâm Khả Lan trong lòng Cố Thành Viêm.

Chính vì vậy, cô ta hiểu rõ, trong lòng anh Thành Viêm chỉ có Lâm Khả Lan.

Cô ta không chen vào giữa bọn họ chỉ là vì không muốn anh Thành Viêm mất hứng.

“Vâng.”

Cố Thành Thấm gật đầu trả lời Khả Lan rồi không lên tiếng nữa.

Uống nước xong trực tiếp đi lên lầu quay về phòng, Khả Lan uống hết nước cũng trở về phòng.

Trong nhà vẫn trống rỗng như cũ, cả đêm không ngủ được

Hôm sau trời vừa sáng, ngày đầu năm mới, nhà họ Cố không có mùi vị đón năm mới.

Mỗi người đều bận việc riêng, ông Cố vì chuyện của nhà họ Lương, cực kỳ tự trách, sau khi Cố Thành Viêm về nhà, có lẽ bởi vì mệt mỏi về tớ phòng liền lên giường nằm ngủ.

Khả Lan ở trong phòng giúp ăn sửa lại chăn, nhìn sắc mặt tiều tụy của anh, trong lòng có cảm giác bất đắc dĩ.

Lúc trước cô liền có thể đoán được mặc dù Lương Tú Ly tự tử nhưng Lương Tú Ly nhất định sẽ không để cái chết của mình trở nên đơn giản lại bình thường.

Cho nên có phải Cố Thành Viêm nhức đầu vì chuyện của Lương Tú Ly không.

Nhưng Khả Lan không biết mình nên giúp Cố Thành Viêm thế nào.

Đứng bên giường hồi lâu, cuối cùng Khả Lan thở dài, xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng.

Anh đột nhiên đưa tay kéo tay cô lại, sức lực trên tay không nặng không nhẹ.

Khả Lan dừng lại, xoay người nhìn về phía anh, không nói, chờ anh mở miệng trước.

Cố Thành Viêm nhìn thấy Khả Lan dừng bước, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, ngón tay giật giật, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh.

Khả Lan không lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh, không có mở miệng chờ anh mở miệng trước.

Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ngồi xuống, lúc này mới khẽ thở dài, đưa tay nắm tay Khả Lan nói: “Từ sớm nhà họ Cố và nhà họ Lương đã rối loạn, không phải vì tình bạn của hai ông cụ mà vì một người phụ nữ.” Giọng Cố Thành Viêm chậm rãi, mặc kệ Khả Lan có muốn nghe hay không, tự nói với cô.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, gật đầu một cái bày tỏ mình nghe thấy; nhưng không hiểu tại sao nhà họ Cố và nhà họ Lương dây dưa chỉ vì một người phụ nữ.

Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu tiếp tục nói: “Lúc đầu tình hình chính trị rối loạn, ông nội bị bắt, người vợ chưa cưới của ông Lương vì muốn cứu ông nội đã tự dâng hiến cuộc đời của mình.

“Khi đó ông Lương vì chuyện này không gượng dậy nổi thiếu chút nữa tự tử; mặc dù sau đó ông Lương vẫn còn sống nhưng cả con người đều thay đổi.”

“Ông Lương đối với người phụ nữ kia là chân tình nhưng lại bởi vì tranh chấp chính quyền của các đảng phái đã phá hủy hai người bọn họ.”

“Sau đó ông Lương trao quyền cho cấp dưới, người phụ nữ kia mang thai lại trốn thoát khỏi nhà họ Dương.”

Cố Thành Viêm nói xong lời cuối cùng đưa tay kéo cô qua.

Chuyện này anh luôn cho rằng nhà họ Cố thiếu nợ nhà họ Lương.

Khả Lan thấy Cố Thành Viêm nói xong liền giật mình, mang thai, chạy trốn khỏi nhà họ Dương; cô chợt cảm thấy đã từng nghe ở đâu đó nhưng cũng không dám tin chắc.

Khả Lan không lên tiếng, sau khi biết chuyện này, Khả Lan liền hiểu quan hệ phức tạp của nhà họ Cố và nhà họ Lương.

Im lặng hồi lâu.

“Cho nên anh rất áy náy?” Khả Lan đột nhiên hỏi ngược lại anh.

Không khó nhìn ra nhà họ Cố rất để ý tới chuyện nhà họ Lương nhưng kết quả cuối cùng lại không như ý muốn.

Anh nghe Khả Lan hỏi cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, bàn tay đang ôm cô càng siết chặt, môi mỏng mím chặt, không tiếng động khẳng động câu hỏi của Khả Lan.

Nhưng mà biểu hiện của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan buồn bực cô giùng giằng từ trong lòng anh ra ngoài.

Ánh mắt dừng lại trên mặt anh, mím môi chần chừ hồi lâu, há miệng muốn nói gì đó lại cảm thấy lúc này cô không nên nói gì.

Cố Thành Viêm thấy Khả Lan không nói chuyện, đưa tay kéo người về lại trong lòng, đôi tay ôm lấy cô nói: “Cũng không chỉ là áy náy, chỉ muốn nói cho em biết, ông bà nội sẽ giúp đỡ nhà họ Lương, đơn giản chỉ vì chuyện này.” Anh đã sớm chuẩn bị cũng không định buông tha Lương Tú Ly.

Chỉ là không ngờ Lương Tú Ly sẽ tự tử.

Lời nói của anh khiến không khí trong phòng đột nhiên chìm xuống.

Khả Lan giùng giằng, từ trong lòng anh ra ngoài, ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt anh.

“Cho nên bởi vì như vậy nên anh đã bắt Lương Tú Ly rồi lại thả ra?” Khả Lan cũng không muốn so đo, chẳng qua chỉ cảm thấy không công bằng.

Vì ông Lương mà Lương Tú Ly có thể trốn tránh tất cả tội lỗi sao?

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, đôi tay ôm cô dần siết chặt, trầm giọng nói: “Cũng sẽ không thả ra, chỉ là không vội.” Dứt lời ánh mắt của anh dừng trên mặt cô.

Nhìn ra được là cô không vui.

Khả Lan nghe anh nói như vậy, im lặng, đột nhiên từ trên giường đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống anh, môi mỏng khẽ mở muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Cô đưa tay giúp anh sắp xếp chăn đệm, nói với anh cô muốn ra ngoài đi dạo.

Cố Thành Viêm thấy Khả Lan muốn đi, thầm đoán ý nghĩ của Khả Lan, vội vàng đưa tay nắm tay cô, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan.

Mặc dù chuyện này là chuyện của nhà họ Lương và nhà họ Cố nhưng bởi vì Khả Lan có hận thù cho nên lúc này Khả Lan cũng có quyền phát ngôn.

“Sao vậy?”

Anh trầm giọng hỏi Khả Lan, chờ cô trả lời.

Khả Lan nghe anh hỏi, hơi dừng lại, há miệng muốn trả lời cuối cùng lời đã đến miệng nhưng vẫn không thể nói.

Nhưng thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh, Khả Lan lại đột nhiên cảm thấy hơi sợ.

“Không có việc gì.”

Khả Lan gượng ép trả lời Cố Thành Viêm.

Về chuyện Lương Tú Ly, Khả Lan cảm giác mình thật sự không có quyền phát ngôn.

Lương Tú Ly đã chết không thể sống lại, quan hệ nhà họ Cố và nhà họ Lương đã như vậy, đền bù cũng không thể khiến Lương Tú Ly sống lại.

Cô còn có thể nói gì?

Mặc dù Khả Lan trả lời không có chuyện gì nhưng anh không cho là như vậy.

Không khó nhìn ra, Khả Lan rất để ý chuyện của Lương Tú Ly.

Chính bởi vì biết như vậy nên Cố Thành Viêm mới hỏi Khả Lan nhưng câu hỏi của anh lại trở nên vô lực, Khả Lan trả lời cực kỳ đơn giản.

Rồi sau đó......

Cố Thành Viêm không nói thêm gì nữa để mặc cho Khả Lan đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa thấy tình hình bên ngoài lại khiến Khả Lan phục hồi tinh thần lại quay về phòng.

Tuy nói nhà họ Cố không nhỏ nhưng Khả Lan chỉ biết ngây ngô ngồi trong phòng.

Trở về phòng Khả Lan thấy Cố Thành Viêm vẫn ngồi ở đầu giường, ánh mắt trầm tư.

Vốn dĩ Khả Lan không muốn quấy rầy Cố Thành Viêm nhưng thấy bộ dáng của anh cô lại đi tới trước mặt anh.

Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện anh đã đưa tay ôm cô vào lòng.

Sức lực trên tay anh không nặng không nhẹ, ôm Khả Lan, hơi thở phun bên tai cô.

Cử động của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan cảm thấy bối rối, giùng giằng từ trong lòng anh ra ngoài, chỉ vào anh đang muốn nói chuyện nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.