Cô cúi đầu, ánh mắt dừng trên chăn, không trả lời anh.
Nhưng Cố Thành Viêm đột nhiên đưa tay nắm bả vai Khả Lan, lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô, khóe miệng nở nụ cười, lại trở nên lạnh lẽo.
“Em nói cho anh biết rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể quay lại? Chuyện năm đó đã là quá khứ, em không thể xác định được anh đối với em thế nào sao?” Giọng anh trầm thấp nhẫn nhịn tức giận trong lòng.
Nếu như bởi vì không thể nhớ được những điều trong quá khứ mà Khả Lan bỏ đi vậy cũng đơn giản.
Nhưng ngoài trừ cô còn có người nhà cô.
Khả Lan nghe anh hỏi sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, cắn môi, cố gắng khôi phục bình tĩnh.
Cô ngẩng đầu lại vừa đúng chạm vào đôi mắt đỏ thắm của anh.
Lúc này Khả Lan cảm thấy trong lòng giống như là bị cái gì xúc động nước mắt liền chảy ra.
Nhưng Khả Lan vẫn cúi đầu không nói, cũng không dám nhìn vào mắt Cố Thành Viêm, sợ trái tim mình dao động.
Cố Thành Viêm siết chặt tay chờ cô trả lời.
Nói ra lý do khó khăn vậy sao, cô đã quên mất lời hứa giữa bọn họ sao?
Thản nhiên chống đỡ!
Im lặng hồi lâu.
Hai người không lên tiếng, Cố Thành Viêm dần dần buông Khả Lan ra, đứng thẳng người, sắc mặt bĩnh tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra sự thất vọng.
Khả Lan đột nhiên bị buông ra vội vàng ngẩng đầu nhin về phía Cố Thành Viêm.
Lúc nhìn thấy bộ dáng của anh Khả Lan há miệng muốn giải thích lại thật lâu không lên tiếng.
“Không nhìn thấy xem như xong.”
Cố Thành Viêm không thấy Khả Lan lên tiếng, hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn bỏ đi.
Nếu như cô thật sự kiên quyết như vậy, anh có hỏi nữa, có ép nữa cũng đều vô ích.
Bây giờ anh không muốn ép buộc cô.
Khả Lan thấy anh xoay người muốn bỏ đi trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Cô vội vàng từ trên giường bò dậy, đôi tay ôm anh từ phía sau lưng.
Lúc này cô không để ý tới sự băn khoăn của mình, chỉ không muốn nhìn thấy Cố Thành Viêm cách xa cô.
“Không phải em không thấy mà là sợ mất đi.”
Khả Lan mở miệng, trong giọng nói không thể nào che giấu sự sợ hãi và khủng hoảng.
Cô không thấy tương lai giữa bọn họ; trước mắt cô không phải là ánh mặt trời sáng rỡ mà là bóng tối vô tận.
Cô sợ, sợ người nhà họ Cố, sợ bị người khác quấy phá, sợ cô không chống đỡ được.
Xung quanh họ có quá nhiều âm mưu cùng quỷ kế, quá nhiều người muốn trục lợi.
“Thậm chí em không biết, em sống bên cạnh anh có thể bảo vệ con của chúng ta hay không, đối mặt với xã hội đen thì em không biết mình có thể nắm chặt tay anh hay không.” Giọng nói Khả Lan trầm thấp nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đánh vào lòng anh.
Bây giờ anh mới biết suy nghĩ của cô, thật không ngờ.
“Em biết đây cũng không phải là lý do lớn nhưng em lại không dám dùng sinh mạng của bất cứ ai ra đánh cuộc, em sợ em không chịu được.” Khả Lan sợ thua, lại không dám đánh cuộc, bất luận là mẹ cô hay là đứa bé trong bụng.
Nếu như cô mềm lòng, lựa chọn ở lại bên cạnh Cố Thành Viêm, ngôi nhà mà cô mong ước có thể có cuộc sống yên ổn hay không, cô không thể xác định.
Ban đầu cô muốn không phải là giàu có mà là chữa bệnh cho mẹ, sống tốt qua ngày.
Mà bây giờ so với mục tiêu lúc đầu đã lệch đi nhiều.
Cố Thành Viêm quyền thế ngập trời, tất cả mọi người đều phải nể mặt anh.
Nhưng đao thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Khả Lan không biết có bao nhiêu mũi tên nhắm vào cô, cô sợ, sợ hãi.
Anh nghe Khả Lan nói xong xoay người, nắm bả vai cô, cúi đầu, hai mắt tối tăm nổi lên gợn sóng, anh biết cô sợ hãi cái gì.
“Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, bảo vệ những người ở bên cạnh em.” Anh đưa tay nắm chặt anh, nghiêm túc thận trọng, quyết không buông tha.
Bàn tay Khả Lan khẽ run, cúi đầu nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua; cho dù cô tin tưởng, anh có tâm, nhưng cô sợ, bọn họ không tránh được ám tiễn.
Tựa như ông Lãnh, từng được gọi là vua của Thượng Hải, vẫn phải nhìn con trai con gái của mình chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Im lặng hồi lâu.
“Em tin tưởng anh.” Khả Lan dịu dàng trả lời Cố Thành Viêm, tròng mắt cũng không nhìn anh.
Cô tin tưởng thành ý của anh nhưng cô không tin tưởng mình.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, đưa tay ôm cô vào lòng, hai mắt tối tăm không có hưng phấn mà trở nên tối tăm sâu thẳm.
Ý nghĩ trong lòng Khả Lan đúng như những lời cô nói.
Cố Thành Viêm tới bệnh viện là đón Khả Lan về nhà, thân phận của Khả Lan lúc nào cũng có thể nguy hiểm, chỉ có sống ở bên cạnh anh mới an toàn nhất.
Lúc Khả Lan theo Cố Thành Viêm về nhà họ Cố, ông bà Cố cũng đã quay về.
Bên cạnh còn có một bà lão.
Trên mặt bà lão có nếp nhăn nhưng không khó có thể nhìn ra lúc trẻ bà là một mỹ nhân.
Dương Tố Phương cũng đi cùng Khả Lan đến nhà họ Cố, lúc nhìn thấy bà lão kia liền buông tay Khả Lan, chạy chậm tới trước mặt bà lão, đôi tay đặt lên tay bà lão, không lên tiếng, sắc mặt cực kỳ hưng phấn.
Bà lão thấy hành động của Dương Tố Phương liền giật mình, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, đưa tay sờ sờ đầu Dương Tố Phương, hốc mắt tràn ra nước mắt.
Dương Tố Phương thấy bộ dáng bà lão, khuôn mặt vốn dĩ tươi cười dần dần trầm xuống, đưa tay lau nước mắt cho bà lão, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”
Lời nói của Dương Tố Phương khiến cả người Khả Lan bối rối, ngơ ngác đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng trên người ông bà Cố.
Mà lúc này bà Cố lại đứng dậy, đi tới trước mặt Khả Lan, đưa tay nắm tay cô ngồi xuống bên cạnh bà lão.
“Vân Thêu, đây chính là tiểu Lan.” Dứt lời khuôn mặt bà Cố lộ ra một chút lúng túng.
Nếu như không phải Lương Tú Ly chết sợ rằng Vân Thêu sẽ không quay về thành phố, bọn họ cũng sẽ không biết Dương Tố Phương chính là con của Vân Thêu và Dương tướng quân.
Vân Thêu nghe bà Cố nói quay đầu nhìn về phia Khả Lan, run rẩy đưa tay sờ gò má của Khả Lan, trong mắt tràn đầy hơi nước, bờ môi khẽ mở.
Khả Lan nhìn bà lão trước mặt vẻ mặt hơi trầm xuống, trong lòng đã hiểu lời bà Cố nói.
Đây chính là bà ngoại của cô?
Nhưng trong đầu Khả Lan, không có ấn tượng về bà lão trước mặt.
Nghĩ đến đây Khả Lan mím môi không lên tiếng, liếc nhìn Cố Thành Viêm, muốn tìm đáp án từ anh.
Nhưng Cố Thành Viêm đối với chuyện này cũng là không biết gì cả.
Lát sau bà Cố giải thích mọi chuyện.
Vân Thêu sinh Dương Tố Phương không lâu sau liền đem Dương Tố Phương nhờ một người bạn thân nuôi, bởi vì bà áy náy với Lương Kiến Quốc nên đi Tây Nam tự nhận nghiệp chứng nặng nề lên núi tu.
Bây giờ trở về là vì nghe thấy tin Lương Kiến Quốc bệnh nặng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh và tin tức của con gái cùng cháu ngoại.
Sau khi Khả Lan nghe bà Cố giải thích, mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng sợ.
Ông Cố vẫn không lên tiếng, bà Cố ôn chuyện với Vân Thêu ánh mắt nhìn Khả Lan cũng thay đổi.
Rốt cuộc là có quan hệ rất phức tạp, vốn dĩ Khả Lan không được tiếp nhận bởi vì Vân Thêu xuất hiện nhất thời trở nên trong sáng.
Những năm này ông bà Cố vẫn luôn tìm Vân Thêu, bây giờ Vân Thêu đã nguyện ý quay về xem như giải quyết xong một tâm nguyện của ông Lương.
Sau khi ôn chuyện bà Cố liền dẫn Vân Thêu đi gặp Lương Kiến Quốc, Khả Lan cùng Dương Tố Phương đi cùng.
Dọc đường đi Khả Lan không nói chuyện không phải bởi vì xa lạ mà trong lòng cô cảm thấy Vân Thêu đối với cô và mẹ cũng không có thương yêu, hận nhiều hơn yêu.
Vân Thêu dưới tình huống không mong muốn không tình nguyện sinh Dương Tố Phương.
Mà sau khi sinh mẹ cô cũng không có quan tâm, đưa tới nhà bạn nhờ nuôi, ngay cả khi con gái lấy chồng, cháu lấy chồng cũng chưa từng xuất hiện.
Mặc dù Khả Lan không trách bà ngoại nhưng cô hiểu trong lòng Vân Thêu không chào đón bọn họ.
Khả Lan vẫn không lên tiếng, Vân Thêu tự biết những năm này bà không để ý tới Khả Lan cùng Tố Phương khiến trong lòng đứa bé này có ảnh hưởng xấu, muốn nói với Khả Lan một câu.
Khả Lan đột nhiên cúi đầu, nhích lại gần Cố Thành Viêm, khép hai mắt nhỏ giọng nói: “Em mệt.” Giọng nói Khả Lan mềm mại, không đợi anh phản ứng liền nhẹ nhàng đến gần lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.
Vân Thêu nhìn bộ dáng của Khả Lan, lại nuốt những lời muốn nói vào lòng, đưa tay nắm tay Dương Tố Phương, trong mắt tràn ra nước mắt.
Đến bệnh viện Vân Thêu cùng bà ông bà Cố và Dương Tố phương đi vào trong bệnh viện thăm ông Lương, Khả Lan nói mình mệt, không muốn lên.
Mọi người biết ý của Khả Lan không nói gì thêm nữa.
Đợi sau khi mọi người đi xa lúc này Khả Lan mới mở mắt xuống xe.
Cố Thành Viêm thấy cô xuống xe cũng xuống xe theo.
“Em cùng mọi người đi vào không sao đâu.” Anh đột nhiên mở miệng nhắc nhở Khả Lan.
Anh biết Khả Lan ngại cái gì, Lương Kiến Quốc là ông của Lương Bảo Nhi!
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, nghiêng đầu nhìn anh, tròng mắt tối tăm lộ ra tia khổ sở.
“Em không làm được.”
Khả Lan nhỏ giọng trả lời Cố Thành Viêm.
Cô vẫn nhớ rõ ràng Lương Bảo Nhi đối xử với mình thế nào, nếu như bởi vì quan hệ của các trưởng bối muốn cô bắt tay làm hòa với Lương Bảo nhi.
Xem như cô làm được, nhịn được nhưng Lương Bảo Nhi sẽ bỏ qua cho cô sao?
Cô đã một lần trải qua sống không bằng chết, còn muốn lần thứ hai sao?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, thở dài, không nói chuyện nữa.
Như vậy cũng tốt, Khả Lan hiểu phải bảo vệ mình thế nào.
Rồi sau đó Khả Lan cùng Cố Thành Viêm lên lầu, đứng ngoài phòng bệnh, nhìn cảnh ông Lương gặp lại Vân Thêu sau nhiều năm ly biệt, không ở bên nhau nhưng hai trái tim đã từng yêu nhau vẫn luôn ở chung một chỗ.
Nhưng cảnh tượng này đối với Khả Lan mà nói lại có chút chói mắt, mẹ cô họ Dương không phải họ Lương.
Giữa ông Lương và Vân Thêu mẹ chỉ là đồ thừa.
Nghĩ tới đây Khả Lan cúi đầu, cười tự giễu, cho dù cô là cháu ngoại của Vân Thêu thì sao, ông bà Cố bởi vì Vân Thêu mà có đổi lại cái nhìn về cô.
Cô vẫn không nên tồn tại như cũ.
Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng cười của Khả Lan, đưa tay ôm eo cô, nghiêng đầu nói bên tai cô: “Không vui vậy còn ở đây làm gì.” Giọng anh chậm rãi, nói với cô chuyện ở đây không liên quan gì đến bọn họ.
Khả Lan nghe anh nói, ngước mắt nhìn anh, gật đầu rời đi.
Nhưng hai người vừa mới đi hai bước liền chạm phải Dương Nghi Giai đi tới.
Dương Nghi Giai thấy Cố Thành Viêm và Khả Lan, sắc mặt thong dong; bước nhanh tới trước mặt hai người, đưa tay khoác lên tay Khả Lan nói: “Thật là đúng dịp, ở đây còn có thể gặp chị Khả Lan.”
Dương Nghi Giai nói xong đưa tay kéo Khả Lan muốn Khả Lan cách xa Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm lại kéo người trở lại.
Anh rất rõ trong lòng Dương Nghi Giai nghĩ cái gì.
Khả Lan bị hai người kéo, trong lòng hơi trầm xuống, giãy giụa hướng về phía ngực Cố Thành Viêm.
Dương Nghi Giai thấy Khả Lan hướng về trong ngực Cố Thành Viêm, sắc mặt hơi trầm xuống, cắn môi, đưa tay đẩy Khả Lan.
Đột nhiên bị đẩy khiến Khả Lan lảo đảo suýt té, Cố Thành Viêm đưa tay muốn kéo người trở lại, đột nhiên Khả Lan lại được Dương Tử Sở đỡ.
Sau khi Dương Tử Sở đỡ Khả Lan đứng thẳng nói: “Không sao chứ.”
Dứt lời Dương Tử Sở quay đầu nhìn về phía Dương Nghi Giai.
Cố Thành Viêm ôm chặt Khả Lan vào lòng.
“Em làm gì vậy? Cô ấy là chị.” Dương Tử Sở nói với Dương Nghi Giai, giọng nói không vui.
Dương Nghi Giai đứng tại chỗ không trả lời Dương Tử Sở, sắc mặt âm trầm.
Không khí nhất thời trở nên kỳ quái, Khả Lan đứng im tại chỗ không lên tiếng cũng muốn biết tại sao Dương Nghi Giai lại đẩy cô.
Tại sao Dương Tử Sở lại xuất hiện kịp thời như vậy?
“Hừ......Chị? Cô ta chưa bao giờ xem em như em gái.” Dương Nghi Giai hiển nhiên cực kỳ bất mãn với người chị này, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
“Nghi Giai, chúng ta cùng chung dòng máu, sao Khả Lan có thể không xem em là em gái.” Dương Tử Sở là đang tức giận vì lời Dương Nghi Giai nói.
Nhưng mà lời nói của Dương Tử Sở khiến Khả Lan giật mình, đột nhiên hiểu, tại sao hai người này lại xuất hiện ở đây.
Dương Nghi Giai bị đánh cả người bối rối, sững sờ đứng yên tại chỗ hình như rơi vào trầm tư.
Dương Tử Sở ngăn trước mặt Khả Lan và Cố Thành Viêm, chăm chú nhìn Dương Nghi Giai.
Nhìn như là đọ sức với nhau lại nhưng lại hoàn toàn không như vậy.
Kế tiếp Dương Nghi Giai giống như phát điên, xông về phía Khả Lan và Cố Thành Viêm, hình như muốn làm gì đó nhưng bị Dương Tử Sở ngăn lại.
Thấy tình huống như vậy Khả Lan cúi đầu, sau đó nắm tay Cố Thành Viêm xoay người bỏ đi.
Dương Tử Sở và Dương Nghi Giai vẫn còn đối nghịch, Khả Lan lôi kéo Cố Thành Viêm bỏ đi, không thèm liếc mắt nhìn Dương Tử Sở.
Cho đến khi hai người ngồi lên xe, lúc này Khả Lan mới lên tiếng nói: “Mặc dù quan hệ giữa em và Dương Nghi Giai không tốt nhưng em tin tưởng cô ấy không phải người kích động như vậy.”
Giữa Khả Lan và Dương Nghi Giai không có trao đổi nhiều nhưng Khả Lan có thể xác định Dương Nghi Giai không phải người dễ kích động.
Khả Lan còn nhớ rõ chuyện mình cô ấy hợp tác với Cố Thành Viêm hại ông nội của mình.
Lúc đầu cô ấy phải cần có bao nhiêu dũng khí và kỹ năng diễn mới khiến người nhà họ Dương không phát hiện ra điều kỳ quái.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn trán cô nói: “Dương Tử Sở tư thông với địch bán nước, bị điều tra ra muốn anh đè ép chuyện này xuống.” Dứt lời anh đưa tay vuốt mái tóc cô.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chần chừ hồi lâu, thành thật nói: “Vậy anh thả anh ta đi.” Không phải Khả Lan muốn thả Cố Thành Viêm mà bởi vì Dương Tử Sở họ Dương.
Cô và Dương Tử Sở có chung dòng máu.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói vẻ mặt hơi dừng lại, hai mắt tối tăm, dừng trên khuôn mặt cô không đồng ý lắm.
Khả Lan thấy bộ dáng của Cố Thành Viêm, mở miệng: “Nếu như anh ta không tạo ra sai lầm lớn, anh thả anh ta đi.” Giọng nói của Khả Lan chầm chậm nghiêm túc.
Cố Thành Viêm nghe cô nói sắc mặt dần dần trở nên trầm xuống.
Hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, môi mỏng mím chặt, tuy biết ý nghĩ của Khả Lan nhưng anh không quá đồng ý.
Im lặng hồi lâu.
Khả Lan không thấy Cố Thành Viêm trả lời, mặc dù trong lòng không vội nhưng đột nhiên phát hiện vấn đề mà cô với Cố Thành Viêm thảo luận không phải chỉ là vấn đề trí nhớ của cô.
Ngoại trừ việc cô sợ không đứng vững bên cạnh Cố Thành Viêm còn có nguyên nhân nữa là gia đình.
Mẹ cô họ Dương.
Khả Lan không nói chuyện nữa, xem như mình chưa từng nói gì.
Cố Thành Viêm lại đưa tay ôm cô vào lòng.
“Anh đồng ý với em.”
Một câu nói khiến đầu Khả Lan bỗng run lên.
Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm nhưng không biết phải trả lời anh thế nào.
Cô biết, cô yêu cầu Cố Thành Viêm thả Dương Tử Sở là quá mức tùy hứng, đối với việc anh không đồng ý cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng mà anh đột nhiên đồng ý với yêu cầu của cô làm cho cô không biết phải làm sao.
Lát sau.
“Thật ra thì anh không cần thiết phải như vậy.” Khả Lan nhỏ giọng nhắc nhở Cố Thành Viêm, nói với anh không cần thiết phải như vậy.
Nhưng Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói lại lắc đầu: “Dương tướng quân cả đời chinh chiến, mặc dù mắc sai lầm nhưng không đến nỗi tuyệt tử tuyệt tôn, để Dương Tử Sở lại xem như bồi thường cho Dương tướng quân.”
Anh nói tới đây đôi tay ôm cô dần siết chặt.
Tuy Dương Tử Sở có lỗi nhưng không phải lỗi lớn chỉ cần có người cầu cạnh vẫn có thể cho anh ta đường sống.
Thế nhưng Khả Lan cũng đã lên tiếng anh không thể từ chối.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích trong lòng đối với chuyện này cũng áy náy.
Rồi sau đó hai người không nói chuyện nữa, Khả Lan khép hai mắt, Cố Thành Viêm đưa tay xoa bụng cô.
Động tác của anh khiến Khả Lan cảm thấy mất tự nhiên, mở mắt ra nhìn sắc mặt ôn hòa của anh, tròng mắt tối tăm không che giấu vẻ yêu thương.
Khả Lan thấy bộ dáng của anh trong lòng giống như bị cái gì gõ tạo nên một tiếng vang.
Trong đầu cô chợt nhớ tới chuyện lúc đầu, cô nghĩ muốn cùng anh sinh hai đứa con, anh cùng đứa bé chơi đùa dưới ánh mặt trời.
Cô ở một bên nhìn.
Cái ý nghĩ này nhìn như rất gần lại khó có thể đạt được.
Nhưng......
Lúc hai người còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì cửa xe bị người khác gõ.
Người đến chính là ông Lãnh.
Thấy ông Lãnh Khả Lan hơi dừng lại, đối với cô mà nói ông Lãnh vẫn còn rất xa lạ.
Nhưng Cố Thành Viêm thấy ông Lãnh xuất hiện, vẻ mặt trầm xuống không lên tiếng cũng không đề phòng.
Ông Lãnh lại hướng về phía người bên cạnh nháy mắt ra dấu, ông biết đối với Cố Thành Viêm không dùng mềm thì phải dùng cứng.
Trong tay cầm một cây hương gây mê, khiến cho Khả Lan và Cố Thành Viêm hôn mê bất tỉnh.
Đến khi hai người tỉnh dậy đã ở nhà họ Lãnh.
Ông Lãnh thấy Khả Lan tỉnh dậy, cười híp mắt ngồi trước mặt Khả Lan, mặc dù tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào không khó có thể nhìn ra cơ thể ông Lãnh vẫn rất cường tráng.
Khả Lan đối với ông Lãnh không quen thuộc lắm nhưng không đến nỗi không biết chỉ là không hiểu tại sao ông Lãng muốn khiến cô hôn mê đưa tới nhà họ Lãnh.
Khả Lan ngồi dậy không lên tiếng.
Ông Lãnh cười nói: “Người nhà họ Cố không chào đón cháu nhưng nhà họ Lãnh không như vậy.” Ông Lãnh cũng không thích quanh co lòng vòng, trong lời nói không che giấu vẻ chán ghét với nhà họ Cố.
Khả Lan nghe ông Lãnh nói cũng không phản đối, cô ở nhà họ Cố xác định thật sự không được chào đón.
Nhưng cô cũng không thể sống ở nhà họ Lãnh.
“Nhưng nhà họ Lãnh lại dính tới xã hội đen, bảo vệ được hai mẹ con cháu nhưng lại không thể không dính bùn.” Ông Lãnh cũng không phải là không hiểu.
Những năm này ông vẫn giấu thân phận của tiểu Viêm, không muốn tiểu Viêm cũng như ông, nếu như sau này có người muốn xử phạt bọn họ cũng có thể có lý do.
Nhưng nhà họ Cố lại không như vậy, là gia đình có chiến công.
Không phải ông sợ chỉ là đề phòng.
Khả Lan nghe ông Lãnh nói liền giật mình, bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra Cố Thành Viêm ẩn giấu thân phận là bởi vì địa vị nhà họ Lãnh, cho dù thế lực khắp nơi nhưng có bối cảnh là xã hội đen, chung quy không phải bình thường.
“Ý ông ngoại là?” Khả Lan nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng biết ý của ông Lãnh khiến cô hôn mê đưa đến đây là có tính toán khác.
Ông Lãnh nghe Khả Lan hỏi nhếch miệng cười, đưa tay sờ đầu Khả Lan nói: “Đánh cuộc xem người nhà Cố có xem trọng chắt của ta không.” Dứt lời ông Lãnh đứng dậy.
Khả Lan nghe ông Lãng nói như vậy khẽ run không lên tiếng, dĩ nhiên hiểu ý tốt của ông Lãnh, hơn nữa không từ chối.
Ở trong lòng Khả Lan, nhà họ Cố đối với đứa bé tương đối khinh thường, ông Lãnh đánh cuộc hơi dư thừa.
Nhưng mà Khả Lan cũng tin tưởng, ông Lãnh muốn đánh cuộc tuyệt đối không đơn giản.
Chuyện Khả Lan bị ông Lãnh bắt đi không lâu sau liền truyền tới nhà họ Cố, ông bà Cố vì Vân Thêu đã thay đổi cái nhìn với Khả Lan, thậm chí xem trọng.
Lúc này nghe thấy ông Lãnh muốn giết Khả Lan và đứa bé trong bụng, ông bà Cố liền trở nên nóng nảy.
Vội vàng gọi điện thoại bảo Cố Vọng Đồng từ Tây Nam quay về, bọn họ thì chạy tới nhà họ Lãnh muốn ông Lãnh thả người.
Biệt thự nhà họ Lãnh, từ trước đến giờ luôn có người canh phòng, lúc này người nhà họ Cố tới ông Lãnh liền cho rút bớt người, trong nhà ngoài nhà, đều có người mặc đồ màu đen nhìn tương đối chói mắt.
Vân Thêu và Tố Phương cũng tới, lúc nhìn thấy tình hình như vậy thì Dương Tố Phương nắm chặt áo Vân Thêu giống như trẻ con không ngừng kêu “mẹ”.
Ông Lãnh rút điếu xì gà ra, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn người nhà họ Cố.
“Hai người đều tới, chúng ta nói thẳng đi, một mạng đổi một mạng.” Vẻ mặt ông Lãng lạnh lùng sắc bén, sắc mặt âm trầm, trong lời nói không thể thương lượng.
Ông Lãnh đã từng là ông vua của Thượng Hải, tất nhiên khí thế vượt trên cả ông bà Cố.
“Chuyện của cô Lãnh lúc đầu đều là do tôi bày kế, không liên quan đến mấy đứa trẻ.” Bà Cố nghe ông Lãnh nói vội vàng trả lời.
Ông Lãnh nghe bà Cố nói khuôn mặt lộ vẻ châm biếm.
Vứt điếu xì gà trong tay, trầm giọng nói: “Tôi muốn mạng của Cố Vọng Đông và Cố Vọng Nam đổi lấy mạng của cháu dâu và chắt.” Giọng ông Lãnh chầm chậm giống như đang nói với người nhà họ Cố nếu như không chịu đổi thì chờ nhặt xác của Khả Lan đi.
Ông bà Cố nghe thấy vẻ mặt hơi trầm xuống, do dự.
Mọi người bảo vệ con, ông bà Cố cũng không ngoại lệ.
“Bọn họ đều là thế hệ sau, xin ông Lãnh để một mình tôi tới trao đổi.” Ông Cố vẫn ngồi một bên không lên tiếng đột nhiên mở miệng, bày tỏ dùng tính mạng của ông bà đổi lấy Khả Lan và đứa bé.
Vân Thêu ngồi một bên cũng không ngờ ông Cố sẽ quyết định như vậy.
Không khí nhất thời trở nên kỳ quái.
Khả Lan đứng ở trên lầu nhìn mọi chuyện xảy ra ở bên dưới.
Cô cũng không ngờ ông Cố sẽ dùng tính mạng của mình để đổi lấy cô và đứa bé.
Mặc kệ là mẫu bằng tử quý hay là thật lòng, ông bà Cố có thể quyết định như vậy Khả Lan đã rất vui rồi.
Ông Lãnh nghe thấy ông bà Cố đảm bảo đột nhiên nhếch miệng cười.
“Cố Tam Hâm ông thật là giảo hoạt, một người liền muốn đổi hai mạng.” Hình như ông Lãnh rất khinh thường ông Cố, vẻ mặt không che giấu vẻ khinh thường.
“Vậy tính cả tôi ông Lãnh đã có thể hài lòng.” Bà Cố nghe ông Lãnh nói, vẻ mặt hơi lạnh, bộ dáng như quyết không đổi ý.
Ông Lãnh nghe bà Cố nói chợt nở nụ cười.
“Được, lấy thuốc.” Sau khi cười xong ông Lãnh liền cho người lấy thuốc.
Người nhà họ Cố có thể làm như vậy Khả Lan rất cảm động.
Khả Lan đang chuẩn bị xuống lầu, muốn hòa giải không khí dưới lầu lại bị Mộ Dung Triển ngăn cản.
“Cố Vọng Đông tới.” Dứt lời Mộ Dung Triển đưa tay chỉ tình hình dưới lầu.
Khả Lan nhìn về phía Mộ Dung Triển chỉ, nhìn thấy Cố Vọng Đông bị người ta ép đi vào.
Ông bà Cố thấy Cố Vọng Đông xuất hiện vẻ mặt trở nên kinh ngạc, không ngờ Cố Vọng Đông ở Tây Nam xa xôi sẽ quay về.
Mộ Dung Triển nhìn tình hình dưới lầu, đôi tay khoanh trước ngực, lộ ra bộ dáng đứng xem kịch hay, người nhà họ Cố đều đến, đích xác là có trò hay để xem.
Dưới lầu, người nhà họ Cố đang đối đầu với nhà họ Lãnh, âm thanh của tiếng ly bể, tiếng đập bàn vang lên.
Rồi sau đó Khả Lan thấy Cố Vọng Đông cầm thuốc mà ông Lãnh đưa tới uống xuống.
Ông Lãnh vỗ tay bảo hay, người nhà họ Cố vây quanh Cố Vọng Đông, lòng như lửa đốt muốn đưa đến bệnh viện.
Khả Lan đẩy Mộ Dung Triển ra vội vàng đi xuống lầu, thấy tình hình dưới lầu đột nhiên có loại cảm giác kích động.
Ông Lãnh thấy Khả Lan xuống lầu, đứng lên đi tới trước mặt Khả Lan, khuôn mặt vốn dĩ gay gắt từ từ trở nên ôn hòa, tràn đầy ý cười.
Ông bà Cố thấy bộ dáng của ông Lãnh, đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt vốn dĩ âm trầm dần dần trở nên nhẹ nhàng hiểu ý ông Lãnh.
Nhìn qua giống như ông Lãnh làm loạn nhưng trong lòng Khả Lan hiểu, ông Lãnh chỉ là dụng tâm lương khổ.
Người nhà họ Cố cùng người nhà họ Lãnh bàn về chuyện hôn lễ.
Theo ý ông Lãnh muốn hôn lễ của cháu ngoại phải tổ chức xa hoa.
Nhưng từ trước đến giờ nhà họ Cố khiêm tốn không hy vọng sẽ biến hôn lễ trở nên ồn ào, phô trương trước mặt mọi người.
Mặc dù ông Lãnh vẫn tranh chấp giữa hai nhà, cũng hiểu điều mà nhà họ Cố kiêng kỵ, nhưng không chịu buông chuyện hôn lễ này.
Năm đó con gái ông lén lút gả vào nhà họ Cố, cứ thế sau này không có nhiều người biết người mà Cố Vọng Đông lấy chính là con gái nhà họ Lãnh.
Ông Lãnh không chịu buông, ông bà Cố cũng không dám không nghe đối với chuyện này thật sự nhức đầu.
Cố Vọng Động bày tỏ sẽ làm tương đối đặc sắc.
Chuyện hôn lễ đã được bàn xong ông Lãnh liền giữ Khả Lan và Dương Tố Phương lại.
Nói là muốn thôi miên để khôi phục trí nhớ cho Khả Lan.
Khả Lan nghe ông Lãnh nhắc tới vốn dĩ vui mừng nhưng lại nghĩ có thể không phải là cô nên không khỏi e sợ.
Cô chần chừ không đồng ý, Mộ Dung Triển ở bên cạnh lại thúc giục Khả Lan thử một chút.
Sau đó Cố Thành Viêm bị ông Lãnh giam cũng được thả ra.
Mặc dù Cố Thành Viêm cảm thấy bất mãn đối với thử nghiệm của ông Lãnh nhưng lúc nghe nói muốn khôi phụ trí nhớ cho Khả Lan ánh mắt Cố Thành Viêm lại chuyển đến trên người nhà thôi miên.
Khả Lan cho rằng Cố Thành Viêm sẽ rất hy vọng cô khôi phục trí nhớ.
Nhưng……
“Đều đã là những chuyện đã qua, không nhớ cũng không sao.” Giọng anh âm trầm, hình như cũng không muốn Khả Lan khôi phục trí nhớ.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy trong lòng dường như có thứ gì đó vỗ vào, hốc mắt ửng đỏ.
Cô sai rồi, trong lòng Cố Thành Viêm cô là ai không quan trọng, quan trọng là tương lai.
Khả Lan không bày tỏ thái độ với chuyện này là bởi vì sợ, sợ không phải là mình.
Cố Thành Viêm không muốn Khả Lan nhớ tới những chuyện không vui nên không đồng ý thôi miên.
Ông Lãnh nhìn tình huống này, trong lòng đột nhiên không vui.
Ông muốn giúp bọn họ, bây giờ lại không cần, trò trẻ con, đùa giỡn được sao?
Nghĩ như vậy ông Lãnh cảm thấy nóng giận, nhìn hộ vệ đứng một bên muốn áp tải Khả Lan lên ghế thôi miên nhưng Cố Thành Viêm không đồng ý nên cãi nhau với ông Lãnh.
Cố Thành Viêm như vậy khiến cho ông Lãnh càng muốn Khả Lan khôi phục trí nhớ.
“Để cháu thử trước.”
Hai ông cháu đang cãi nhau thì không biết Lâm Bảo Nhi từ đâu xuất hiện.
Bày tỏ cô ta muốn thử trước.
Mặc dù cô ta không thể nào tiếp nhận mình không phải Lâm Bảo Nhi nhưng cô ta muốn thử một chút.
Nếu như cô ta không phải thì sẽ không khổ sở như bây giờ.
Bởi vì Lâm Bảo Nhi xuất hiện, nhà thôi miên liền thôi miên Lâm Bảo Nhi, quá trình khá dài so với trong tưởng tượng của Khả Lan, chờ đợi kết quả, cô càng nắm chặt tay, trong lòng càng thêm rối loạn không biết phải làm sao.
Mà kết quả giống như ông Lãnh từng nói Lâm Bảo Nhi do Lương Tú Ly tìm từ cô nhi viện về làm thế thân.
Lâm Bảo Nhi đã sáng tỏ liền bày tỏ muốn rời khỏi nhà họ Lãnh.
Ông Lãnh cũng không cản, để Mộ Dung Triển đưa người đi.
Tiếp đó bác sĩ chờ thôi miên nhưng Khả Lan sợ hãi liền để mẹ mình thử trước, Cố Thành Viêm vẫn nắm tay Khả Lan không lên tiếng.
Mặc dù anh nói không sao nhưng những năm này anh chờ cô đã lâu nên không muốn nhận được kết quả là giả.
Nhưng anh lại không muốn cho Khả Lan quá nhiều áp lực.
Mẹ Khả Lan tuy bị dọa sợ nhưng sau khi trải qua thôi miên, cải thiện rõ ràng, nhưng mà chỉ là giai đoạn đầu chứ chưa khỏi hẳn.
Sau khi Dương Tố Phương thôi miên theo lý thuyết là đến Khả Lan nhưng bác sĩ tinh lực có hạn, bày tỏ mệt mỏi.
Bởi vì bác sĩ mệt nên Khả Lan không phải thôi miên.
Trong lòng Khả Lan cảm thấy may mắn đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát.
Lúc bọn họ rời khỏi nhà họ Lãnh đã là đêm khuya, dọc đường đi tất cả mọi người không ai lên tiếng, Khả Lan cũng không nói gì khẽ tựa vào thành xe.
Cố Thành Viêm đưa tay nắm tay cô, mặc dù sắc mặt không có gì khác thường nhưng đối với việc Khả Lan khôi phục trí nhớ cảm thấy hơi mất mát.
Xe quay về nhà họ Cố lúc này hai người mới xuống xe.
Mặc dù đêm khuya nhưng nhà họ Cố vẫn còn đèn sáng, lúc Khả Lan và Cố Thành Viêm quay về ông bà Cố đang ngồi đợi trong phòng khách.
Nói áy náy với Khả Lan và quan tâm tới đứa bé.
Khả Lan có lòng nghe nhưng lại không để ý, cô vẫn còn nhớ chuyện khôi phục trí nhớ.
Đợi người lớn dứt lời, quay về phòng, vừa mới vào phòng Khả Lan liền đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm.
“Chuyện khôi phục trí nhớ thật sự quan trọng vậy sao?” Tâm tình Khả Lan lúc này mặc dù đã dần dần ổn định nhưng vẫn không thể bỏ qua chuyện này.
Cô sợ cũng chần chừ, nhưng đáp án vẫn là trên người Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, xoay người, bóng dáng cao lớn chặn lại ánh sáng trước mặt cô.
Anh đưa tay nắm bả vai cô, ánh mắt dừng trên mặt cô.
“Anh biết trong lòng em đang suy nghĩ gì nhưng anh nghiêm túc nói cho em biết, không cần biết em là ai, tất cả đều đã không quan trọng nữa rồi.” Anh thận trọng đảm bảo, là ai không quan trọng, quan trọng là hiện tại.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, hốc mắt ửng đỏ.
“Mặc kệ là em muốn đi hay muốn buông, anh đều có thể đợi.” Anh không nghe thấy cô trả lời vẫn mở miệng nói chuyện.
Anh đã không quan tâm tới quá khứ nên chú trọng vào tương lai.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, trong lòng hơi trầm xuống, đưa tay ôm eo anh nói: “Trong lòng em đã sớm vẽ ra hình ảnh anh và “cô ấy”, đối với anh mà nói rất quan trọng, đối với em lại là e ngại.” Khả Lan nói tới đây vẻ mặt trầm xuống, sau đó lại tiếp tục nói: “Nhưng em sẽ không như vậy nữa sẽ không nghĩ gì nữa.”
Cố Thành Viêm đã nói tới mức này rồi cô cũng không đành lòng rời đi.
Khả Lan không muốn khôi phục trí nhớ, ông Lãnh đối với chuyện này không ủng hộ cũng không phản đối.
Bởi vì chuyện hôn lễ, Khả Lan nghe theo mẹ, bàn giao tất cả chuyện ở Lương Thị, an tâm ở nhà dưỡng thai sinh con.
Ba người phụ nữ liền thành cái chợ, Khả Lan cùng mẹ và bà ngoại cộng thêm bà Cố, có thể tạo thành một bàn mặt trượt.
Lúc Khả Lan đi tới Lương Thị là vào một buổi sáng tươi đẹp của mấy ngày sau.
Vốn dĩ cô muốn từ chức ở Lương Thị nhưng vừa đúng lúc gặp hội đồng quản trị.
Mà nội dung cuộc họp là tuyển chủ tịch mới, bỏ phiếu để quyết định, Lương Bảo Nhi đảm nhận vị trí chủ tịch. Mà Lâm Khải Nghiệp thất bại ở lần tranh cử này, bại trong tay con gái.
Lâm Khải Nghiệp không làm chủ tịch Lương Thị, dường như trở nên hai bàn tay trắng, tức giận lái xe đâm Lương Bảo Nhi khiến cô ta trở thành người sống thực vật.
Sau đó Lâm Khải Nghiệp bị cảnh sát mang đi, liên tục tra ra một đống tội lớn, cuối cùng Lâm Khải Nghiệp bị xử tù chung thân.
Kim Hạo rat ay đúng thời cô chiếm Lương Thị, trở thành tập đoàn lớn nhất trên thương trường.
Bản tin vẫn đưa tin về tổng giám đốc Kim Hạo. cùng với tin Lương Bảo Nhi trở thành người thực vật được em trai chăm sóc.
Khả Lan nhìn cháo gà trên bàn, cảm giác buồn nôn, khiến cô muốn nôn lại không nôn được.
Dương Tố Phương đứng ở bên cạnh, nhắc Khả Lan bồi bổ tốt cơ thể mới có thể sinh con khỏe mạnh.
Khả Lan không ăn, Dương Tố Phương liền bắt cô ăn.
Ăn xong cháo gà, uống thuốc bổ, nhìn bản thân trong gương liền thở dài.
Hôm nay cô kết hôn lại không có vẻ hưng phấn, ngoài buồn bực, cô đột nhiên cảm thấy không muốn kết hôn.
Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan dừng trên người Cố Niệm Diệc.
Khả Lan chưa từng nghĩ sẽ gặp lại thằng bé này lần nữa, hơn nữa còn là họ hàng xa của nhà họ Cố.
Thật là duyên phận, lúc đầu Khả Lan cứu ba của đứa bé, chính là người mà dì Vương muốn giới thiệu, Cố thủ trưởng, người mà cô thật sự phải xem mặt.
Một người đàn ông có khuynh hướng bạo lực, ép vợ nhảy sông, khiến đứa bé mồ côi mẹ.
Mặc dù đây là chuyện của nhà người ta nhưng khó tránh sẽ khiến Khả Lan cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Ngoại trừ chuyện này khiến Khả Lan thấy bất bình, người làm Khả Lan không ngờ nhất là Mộ Dung Triển.
Ban đầu Mộ Dung Triển một lòng muốn đi rửa sạch cái danh hiệu Gay, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Hiểu Phong liền triển khai các loại tiến công, nếu như rảnh rỗi liền vây quanh Lục Hiểu Phong.
Đối với chuyện nam nam yêu nhau, Khả Lan có thái độ ủng hộ, nhưng đáng tiếng người đàn ông mà Diệp Huệ để ý lại bị người đàn ông khác cướp đi.
Ngoài những chuyện này, chuyện làm Khả Lan kinh ngạc nhất là Cố Thành Thấm và Tống Nhất Nguyên.
Tuy nói bị quan hệ máu mủ ngăn cách nhưng Khả Lan không thể không thừa nhận Cố Thành Thấm cực kỳ hứng thú với anh của mình.
Dĩ nhiên Tống Nhất Nguyên thu phục Cố Thành Thấm, Khả Lan dập đầu xem như cảm tạ.
Hôn lễ của Cố Thành Viêm không phô trương như lời ông Lãnh nói, nhưng đã vượt qua tác phong khiêm tốn của nhà họ Cố.
Mọi người chứng kiến đã là một hôn lễ hoành tráng.