Chọc Nhầm Sếp Lớn

Chương 17: Ghen tị



Bầu trời đầy mây đen, trời mưa rả rich. Bệnh viện giống như bị khói nhẹ bao phủ, hạt mưa đánh vào trên mặt kính, rơi trên mặt đất văng lên nhiều bọt nước.

Bên ngoài gió thổi lớn, thổi đến nỗi nhánh cây bay tán loạn.

Không khí bên ngoài hành lang cạnh phòng cấp cứu cực kỳ đè nén, Cố thủ trưởng vốn dĩ lạnh lùng, bây giờ trầm lặng đứng ngoài cửa, chân mày nhíu chặt, đôi môi mím chặt.

Lúc này Cố thủ trưởng giống như Tu La, làm cho người khác nổi cả da gà.

Loảng xoảng......

Chợt, cửa phòng cấp cứu mở ra, ông Lương nằm trên giường bệnh, được các y tá đẩy ra, Lương Bảo Nhi đi theo phía sau.

Lãnh Bảo Nhi từ trước đến giờ thần thái cao ngạo, ăn mặc tinh xảo, lúc này mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngàu, miệng không ngừng nhỏ giọng gọi: “Cháu sai rồi, ông ngoại, cháu sai rồi.”

Lời nói của Lương Bảo Nhi hiển nhiên khiến mọi người nghe thấy, chuyện của ông Lương lần này có liên quan đến cô ta, về phần rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ai biết được.

Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy Lương Bảo Nhi nói, hai môi vốn dĩ mím chặt không nói gì, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên rét lạnh, bước nhanh về phía Lương Bảo Nhi, đưa tay nắm lấy cánh tay Lương Bảo Nhi.

“Cô đã làm gì?” Giọng nói của Cố Thành Viêm rét lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy rét run lên.

Lương Bảo Nhi nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, cũng ngơ ngác sững sờ đứng đó, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm về phía ông Lương, nước mắt tuôn rơi, cúi người ngồi dưới đất, nức nở, bộ dáng hối hận.

Cố Thành Viêm không để ý tới Lương Bảo Nhi nữa, buông tay cô ta ra, đi xem ông Lương thế nào.

Khả Lan vẫn luôn đi theo phía sau lưng Cố thủ trưởng, mím môi không dám lên tiếng.

Nhìn bộ dáng Lương Bảo Nhi, không khó đoán ra, Lương Bảo Nhi đã làm chuyện gì đó quá mức với ông Lương, nhưng trong lòng lại không muốn ông Lương gặp chuyện không may.

Mà bây giờ chuyện đã xảy ra, Lương Bảo Nhi tự nhiên sẽ sợ cùng với hối hận.

Khả Lan không có nhiều thiện cảm với ông Lương, chỉ cảm thấy, ông Lương là một tướng quân cực kỳ thương yêu cháu gái.

Nhưng cô vì Cố thủ trưởng, trong lòng kỳ vọng, ông Lương không nên gặp chuyện xấu.

Cô không muốn nhìn thấy bộ dáng lạnh lẽo, đáng sợ của Cố thủ trưởng.

Chỉ là ông Lương bị bệnh, còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của mọi người, đồng thời bị tim cùng với cao huyết áp, xuất huyết não, mặc dù bệnh tình đã được khống chế.

Nhưng......Sau khi tỉnh lại, có khả năng sẽ bị bại liệt!

Nghe thấy hai chữ bại liệt, Khả Lan khẽ run lên.

Bên ngoài phòng cách ly, cũng là một hồi thổn thức.

Bại liệt, vậy không phải không khác gì người tàn phế sao!

Ông Lương trong thời kỳ kháng chiến gãy chân bể xương còn có thể đứng dậy, bây giờ lại bị bại liệt!

Việc đời khó đoán......!

Cố thủ trưởng nghe thấy tin ông Lương sẽ bị bại liệt, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng lại trở nên càng lạnh hơn, âm trầm đứng ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, tàn khốc nhìn về phía Lương Bảo Nhi.

Mà Lương Bảo Nhi bị Cố thủ trưởng nhìn như vậy, bị dọa sợ đến nỗi cả người run lên, nghẹn ngào, vẫn rơi nước mắt như cũ.

“Cô hài lòng chưa?” Cố Thành Viêm bước tới, đi tới trước mặt Lương Bảo Nhi, lạnh lùng hỏi Lương Bảo Nhi.

Khi còn bé Lương Bảo Nhi là một đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời, bây giờ lại biến thành như vậy, cũng bởi vì anh không thích cô ta?

Lương Bảo Nhi không trả lời câu hỏi của Cố thủ trưởng.

Lương Bảo Nhi vẫn rũ hai mắt, tiếp tục khóc.

Khả Lan vẫn đứng xem, thấy tình huống như vậy, chỉ muốn đến nói một câu: tự tạo nghiệt, không thể sống.

Lương Bảo Nhi không trả lời, Cố Thành Viêm cũng không nói thêm gì nữa, quay người ngồi xuống.

Trong mắt lạnh lùng sâu và đen, mơ hồ thoáng qua một tầng sương mù.

Nhưng còn chưa kịp để người ta nhìn kỹ, Cố Thành Viêm đã hơi khép mắt lại, khi mở mắt ra, lại trở nên sâu thẳm như biển sao.

Khả Lan nhìn thấy bộ dáng Cố thủ trưởng, trong lòng nhói đau.

Cô cũng không phải người hiếu kỳ nhiều chuyện, nhưng lúc này, cô rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc giữa Lương Bảo Nhi và ông Lương đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến ông Lương giận đến nỗi bệnh cũ tái phát.

Mà Lương Bảo Nhi sau khi khóc lóc, run rẩy đi đến bên ngoài phòng bệnh, qua cửa sổ thủy tinh, nhìn ông lão nằm trên giường bệnh.

Sau một hồi, mọi người nghe bác sĩ nói bệnh tình của ông đã ổn định, chỉ một thời gian ngắn sẽ tỉnh lại, mọi người liền từ từ rời đi.

Dần dần, bên ngoài phòng bệnh chỉ còn lại hai cảnh vệ, cùng với Cố thủ trưởng, Lương Bảo Nhi và Khả Lan.

Người đã không sao, Khả Lan nhìn đồng hồ, hai giờ bốn mươi phút sáng.

Cô ngồi xuống bên cạnh Cố thủ trưởng, muốn nói Cố thủ trưởng chợp mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng chưa kịp nói thì Cố Thành Viêm đã mở miệng trước.

“Chắc cô mệt rồi, cô về trước đi.” Trong lời nói của Cố Thành Viêm có lộ ra sự mệt mỏi, giọng nói trầm thấp, lại khiến cho Khả Lan cảm thấy đau lòng.

Ông Lương đối với Cố Thành Viêm mà nói, rất quan trọng!

Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói, cũng không nói gì, xoay người xuống lầu, trong lòng suy nghĩ, mua hai ly cà phê nóng, nâng tinh thần, làm ấm người.

Nhưng lúc Khả Lan mua xong cà phê quay về, từ xa nhìn thấy Lương Bảo Nhi đang dựa vào trong ngực Cố thủ trưởng, cơ thể run lẩy bẩy, bộ dáng ôn như, khiến trong lòng Khả Lan cảm thấy căng thẳng.

Nhìn thấy tình huống như thế, Khả Lan cũng bối rối, không có xoay người rời đi, mà từ từ bước tới, muốn nghe cuộc nói chuyện giữa Lương Bảo Nhi cùng Cố thủ trưởng.

“Anh Viêm, bé sai rồi, anh tha thứ cho bé đi, về sau vé chỉ xem anh là anh trai.” Lương Bảo Nhi hạ thấp giọng, giọng nói mảnh khảnh có chút mềm nhũn.

Bé?

Cố Thành Viêm không nói gì, Lương Bảo Nhi tiếp tục nói.

“Bé thật sợ hãi, anh Viêm đã rời bỏ bé, bé không muốn mất thêm ông ngoại.”

Giọng nói của Lương Bảo Nhi, vẫn mềm nhũn như cũ, khẽ chạm vào trái tim người ta.

Một câu anh Viêm rời bỏ bé, khiến Khả Lan khẽ run trong lòng.

Rời bỏ? Rời bỏ cái gì? Tình cảm?

Anh trai? Họ từng có quan hệ gì?

Cố thủ trưởng vẫn không có trả lời, đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng Lương Bảo Nhi, trầm giọng nói: “Không sao.”

Giọng nói của Cố thủ trưởng ôn hòa, khiến Khả Lan không thể nói ra cảm giác trong lòng hiện tại thế nào.

Cô hốt hoảng lui về phía sau, rồi lại nhìn chằm chằm hai người, chỉ cảm thấy, lúc này trong lòng cô có một cơn giận dữ.....Tức giận!

Bất mãn!

“Em thật sợ hãi, thật sự sợ hãi.” Lương Bảo Nhi vẫn tiếp tục nói, đôi tay nắm chặt áo Cố thủ trưởng, bộ dáng run rẩy, giông như con thỏ nhỏ hoảng sợ, làm cho người ta thương yêu.

Cố thủ trưởng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Lương Bảo Nhi, an ủi: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”

Đôi câu an ủi, lại ôm người phụ nữ khác, lúc này Khả Lan mới phát hiện ra, cô ghen tị.

Nhưng cô lấy cái gì ghen tị?

Một cuộc hôn nhân giao dịch, cô lấy cái gì ghen tị?

“Nhất định sẽ không có chuyện gì.” Khả Lan nói tiếp theo sau Cố thủ trưởng, giọng nói không lớn, rõ ràng có thể truyền đến tai Cố Thành Viêm cùng Lương Bảo Nhi.

Mà Cố thủ trưởng nghe thấy giọng Khả Lan, cơ thể hơi dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.