Chọc Nhầm Sếp Lớn

Chương 30: Trịnh trọng



Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cơ thể, hơi thở ấm áp.

Khả Lan biết, đối mặt với vấn đề của dì Vương, kết quả chỉ có một, cô phải ngả bài với Cố thủ trưởng!

Bọn họ kết hôn nhầm!

Sau đó cô phải đối mặt với cuộc kết hôn nhầm này thế nào?

Nhân lúc chưa có sai lầm gì ly hôn? Tất cả trở về vị trí cũ?

Hay là tiếp tục?

Đây là một chuyện lúng túng, nhưng lại vô cùng khó khăn.

Nhưng mà cô chợt phát hiện ra, bản thân biết rõ sai lầm, nhưng lại không đề cập tới, cô như vậy là thế nào?

“Tôi.......” Khả Lan há mồm, đang muốn trả lời.

“Ôi chao......ôi.....chao....”

Nhưng Tố Phương chợt khổ sở kêu, mặt tái nhợt ngồi xổm trên mặt đất, ôm bụng!

Tố Phương chợt ngồi xổm trên mặt đất, làm cho người khác luống cuống, bệnh bao tử tái phát, không phải một loại bệnh bình thường, không có thuốc, có thể đau đến nỗi lên cơn đột quỵ!

Khả Lan vội vàng ngồi xổm xuống, muốn tìm thuốc, nhưng tìm hết mọi nơi, lật qua lật lại vài lần, cô mới phát hiện, căn bản bệnh viện không kê đơn thuốc cho mẹ cô.

Lương Bảo Nhi!

Tìm không ra thuốc, Khả Lan đứng dậy nghiêng đầu, muốn vào bệnh viện tìm bác sĩ.

Vốn nên cứu sống, lại khuất phục cường quyền, không để ý tới sự sống chết của người khác, chuyện này, cô không tin cô không nói lý được!

Làm rõ! Phải làm rõ!

Huyên náo mọi người đều biết, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, cô không tin, chuyện này gây nên tiếng động lớn, nhà họ Lương lại không sợ!

Nhưng Cố thủ trưởng đứng bên cạnh, chợt bế mẹ Khả Lan lên, sải bước đi vào bệnh viện, hai mắt như mắt chim ưng lạnh lùng sắc bén, quét qua mọi nơi, đi vào phòng cấp cứu.

Bóng dáng cao lớn, lạnh lùng cương nghị, ánh mắt hơi trầm xuống, khí lạnh bắn ra bốn phía.

Nhìn thấy động tác của Cố thủ trưởng, Khả Lan hơi ngừng lại, sau đó vội vàng đuổi theo, không dám lên tiếng, trong lòng khẽ run, một dòng ấm áp chảy qua lòng.

Bác sĩ trong phòng cấp cứu hiển nhiên không nghĩ tới, bệnh nhân được khuyên về nhà lại quay lại!

Không phải ông không cứu, chỉ là trưởng khoa đã qua chào hỏi, không cần biết bệnh nhân Tố Phương này bệnh thế nào bệnh viện bọn họ cũng không được nhận, cho bệnh nhân này chuyển sang bệnh viện khác.

Ai bảo bà ta đắc tội với người nhà họ Lương!

Nhưng lúc này, bệnh nhân quay lại, bên cạnh còn có một người với khí thế hung hăng.

Đối với kinh nghiệm nhiều năm của ông, người đàn ông khí thế phi phàm này, tám phần không phải người dễ chọc vào.

Cứu?

Hay không cứu?

“Mè nheo cái gì? Cứu người!” Sau khi Cố thủ trưởng đặt người xuống, nhìn thấy vẻ mặt bác sĩ thay đổi mấy lần, động tác chậm chạp không chịu cứu người, vẻ mặt bỗng trở nên âm trầm, lạnh giọng nhắc nhở.

Giọng nói lạnh lùng sắc bén, khiến cả người bác sĩ khẽ run, vội vàng ngẩng đầu nhìn, người trước mặt bóng dáng cao lớn, đồ tây thẳng tắp!

Khí thế kia, chỉ có thể là trong bộ đội! Không phải người nhà danh giá trong thành phố chứ?

Nghĩ đến đây, bác sĩ cũng không quản chuyện trưởng khoa đã nói, chỉ để ý cứu người.

Một lúc lâu sau......

Sai khi giảm đau, Khả Lan cầm bình truyền dịch, đỡ mẹ ngồi vào xe lăn đẩy về phòng.

Lúc này, cô nhớ tới mình nên cảm ơn Cố thủ trưởng, nhưng nghiêng đầu, đã không thấy bóng dáng Cố thủ trưởng đâu.

Vốn dĩ Khả Lan muốn đi tìm Cố thủ trưởng, lại nhìn thấy mấy y tá ân cần đem xe đẩy tới, đưa mẹ cô tới phòng bệnh đặc biệt trên tầng cao nhất.

Rồi sau đó, Khả Lan mới biết, Cố thủ trưởng giúp mẹ cô sắp xếp chuyện nằm viện, thuận tiện sắp xếp ngày ra nước ngoài chữa bệnh luôn.

Bác sĩ cùng với phó viện trưởng vì Cố thủ trưởng, tự mình tới gặp Tú Phương, biểu đạt an ủi cùng quan tâm.

Thái độ bỗng nhiên thay đổi, khiến Khả Lan nói không rõ cảm giác trong lòng là gì!

Quyền? Tiền? Cô phát hiện, năng lực của mình quá nhỏ bé.

Phòng bệnh đặc biệt, một người ở, đừng nói sự chật chội như lúc trước, ngay cả bên ngoài phòng bệnh cũng hiếm thấy bóng người, trong tầng biểu lộ ra khá là trống rỗng.

Đối với hành động của Cố thủ trưởng, Khả Lan rất cảm động!

Sau khi tất cả được sắp xếp xong, bởi vì còn có việc nên Cố thủ trưởng đi trước, Khả Lan ở lại bệnh viện.

Dì Vương vẫn chưa rời khỏi, thấy Cố thủ trưởng đi, lúc này mới cảm thấy hứng thú ngồi vào bên cạnh Khả Lan, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ta là ai?”

Dì Vương nhìn một cái liền biết chàng trai kia không giống những người khác, chỉ là bà chưa bao giờ biết, bên cạnh Khả Lan lại có một nhân vật như thế!

“Cố thủ trưởng.” Khả Lan bình tĩnh trả lời dì Vương, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, lông mi thon dài, bao trùm lên con ngươi của cô.

Khả Lan trả lời, khiến dì Vương hơi dừng lại, vẻ mặt thay đổi mấy lần, rồi sau đó kéo tay Khả Lan, hỏi dò: “Hai đứa kết hôn?” Cố thủ trưởng?

Là vị thủ trưởng nào?

Đối với sự hiểu rõ Khả Lan của bà, quyết định xem mắt, là quyết không thể nào vắng mặt.

Mà bây giờ bên cạnh cô lại có thêm một vị thủ trưởng, chẳng lẽ Khả Lan kết hôn nhầm?

Không nói chuyện này thì thôi, nói tới rồi thì mới để ý, vị thủ trưởng này còn tốt hơn vị thủ trưởng kia gấp trăm lần.

Trước đó vài ngày bà cũng mới biết, vị thủ trưởng kia, đã từng kết hôn, vợ anh ta không chịu nổi bạo lực gia đình, nhảy sông tự tử, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể! Bà cũng không thể đẩy Khả Lan vào trong hố lửa.

Người làm mối lúc trước cũng không nói tỉ mỉ, nói cách khác, bọn họ chỉ là dân thường, làm sao có thể biết chuyện trong nhà của người làm quan!

Bà nhìn Khả Lan lớn lên từ nhỏ, cô bé này mệnh khổ, nhưng lại hiểu chuyện khéo léo, trong lòng bà vẫn luôn thích cô bé này, bà không có con trai, có con trai nhất định bà sẽ bảo thằng bé cưới Lâm Khả Lan.

“.......Vâng!” Khả Lan gật đầu, bày tỏ đã kết hôn.

Cô không muốn giấu dì Vương, chuyện xem mắ, là cô tự quyết định, dì Vương tìm người cho cô không chọn, lại chọn một người khác.

Xem như sai lầm rồi, cô cũng muốn dì Vương biết.

Cô biết rõ bản thân mình đang làm gì, cô sẽ quý trọng đoạn nhân duyên này. Hiện tại, chỉ muốn dì Vương đừng bới móc chuyện này nữa.

Trong lòng cô và Cố Thành Viêm đều rất rõ ràng, giữa bọn họ chỉ là trùng hợp, nhưng cũng là duyên.

Chuyện kết hôn nhầm, trong lòng mọi người đều biết là được, không cần thiết phải nói rõ.

Dì Vương nghe Khả Lan trả lời, im lặng tỏ rõ đã biết, thái độ vui mừng, cũng có mất mát, sai thì sai đi, sống tốt qua ngày là được.

Chỉ là, bà nhìn bộ dáng Cố thủ trưởng, không giống như người bình thường, Khả Lan là con gái bà thì tốt biết mấy!

Con rể trẻ tuổi, anh tuấn, lại có năng lực, nói ra tự hào bao nhiêu chứ!

Rồi sau đó......

Dì Vương không đề cập tới chuyện kết hôn nhầm, chỉ thuận miệng hàn huyên cùng Khả Lan mấy câu.

Nói lần sau đến nhà chồng Khả Lan chơi, muốn Khả Lan hoanh nghênh chào đón.

Khả Lan tự nhiên đồng ý, từ nhỏ đến lớn, dì Vương đối tốt với mẹ con cô không ít!

Không thể nói móc tim móc phổi, nhưng lần đầu tiên mẹ phát bệnh, là dì Vương đạp xe đạp, đưa người tới bệnh viện.

Khả Lan vẫn còn nhớ rõ bộ dáng đầm đìa mồ hôi của dì Vương lúc đó.

Đợi đến khi mặt trời lặn, Khả Lan thấy thời gian không còn sớm, liền tạm biệt mẹ, về nhà.

Trong doanh trại quân đội, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào.

Khả Lan quay về nhà, phải dựa vào dì Lưu ra ngoài đón, mới có thể đi vào.

Chỉ là dì Lưu sau khi thấy cô, sắc mặt liền trầm xuống.

Trong mắt lộ rõ sự lạnh lùng chán ghét.

Thấy dì Lưu như vậy, trong lòng Khả Lan cảm thấy bối rối.

Tuy nói rằng quan hệ của dì Lưu với cô chưa tới mức thân thiết, nhưng ngày thường, dì Lưu đối với cô rất khách khí!

Chán ghét?

Buổi sáng trước khi ra ngoài còn tốt, sao bây giờ lại như vậy!

Xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến chỗ này, Khả Lan lập tức đề cao cảnh giác, trong lòng phỏng đoán tiếp theo sẽ xảy ra chuyện.

Có thể......Có liên quan tới Lương Bảo Nhi!

Buổi sáng trời trong xanh, buổi chiều lại không đẹp lắm, mặt trời bị mây đen bao trùm, đen nhánh, mơ hồ sắp có mưa bão tới.

Khả Lan đi theo dì Lưu xuyên qua cổng, đi qua vườn hoa, đi tới trước cửa.

Dì Lưu đẩy cửa, đứng ở một bên, sau đó Khả Lan đi vào.

Lúc này, ông Cố và bà Cố đang ngồi trên ghế sa lon.

Vẻ mặt ông Cố âm trầm, không ngừng vuốt chiếc gậy trong tay.

Hai mắt bà Cố vẩn đục như cũ, sắc mặt không hài hòa như lần đầu tiên Khả Lan thấy.

Khí thế kia làm cho trong lòng Khả Lan khẽ run.

Đã xảy ra chuyện gì?

Khả Lan không lên tiếng, từ từ đi về phía hai vị trưởng bối.

Cô đi tới trước mặt người lớn, còn chưa đứng vững, ông Cố liền mở miệng.

“Cô Lâm, tôi trịnh trọng mời cô rời khỏi Cố Thành Viêm.” Sắc mặt ông Cố âm trầm, hai mắt tàn khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.