Chuyện đúng như Khả Lan đoán, sau khi Triệu Lạp Dương biết nhân viên nữ phục vụ vì giống Lương Bảo Nhi mà bị đánh, rất có hứng thú với nữ phục vụ này, trong nháy mắt sôi sục.
Không chỉ muốn dẫn nữ phục vụ ra sân khấu, còn ngay tại chỗ lấy ra một trăm ngàn tệ cho nữ phục vụ.
Triệu Lạp Dương, con trai của tập đoàn Triệu Thị, lớn lên từ nhỏ cùng Lương Bảo Nhi, từ nhỏ đã yêu thích Lương Bảo Nhi.
Vốn dĩ là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối.
Nhưng bởi vì ba của Triệu Lạp Dương thất thủ trên thương trường, tạo thành hao tổn khổng lồ, nhà họ Lương phải ra tay giúp đỡ, biến thành công ty nhỏ của Lương Thị.
Mặc dù nhà họ Triệu vẫn giàu có phú quý như cũ, vung tiền như rác, nhưng so với nhà họ Lương, tự nhiên sẽ thua kém nhiều.
Cộng them Lương Bảo Nhi xem thường nhà họ Triệu, cho nên sự mê luyến của Triệu Lạp Dương với Lương Bảo Nhi, dần dần biến thành hành động biến thái.
Lại nói, dường như Triệu Lạp Dương cũng là một kẻ si tình!
Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Trong lòng Lương Bảo Nhi chỉ có Cố thủ trưởng!
Trong lòng Cố thủ trưởng có ai?
Không thể nào biết được!
Triệu Lạp Dương vừa mới đưa nữ phục vụ đi khách sạn, Khả Lan liền gọi điện thông báo cho phóng viên.
Đến khách sạn chụp ảnh! SM?
Chuyện của Triệu Lạp Dương nếu truyền ra ngoài sẽ huyên náo khiến cho nhà họ Triệu gió nổi mây mù!
++
Trời mưa u ám liên tục mấy ngày, rốt cuộc cũng thấy ánh mặt trời!
Sáng sớm Khả Lan tỉnh dậy, liền thấy trong điện thoại có tin nhắn.
“Đêm khuya Triệu Lạp Dương trêu ghẹo nữ phục vụ, SM kích tình!
Không cần xem nội dung, cũng có thể đoán được phóng viên viết thành cái dạng gì!
Quá lời, bát quái, khẩu vị nặng, chỉ trích, dư luận, từ trước đến giờ là tin tức thường được dùng.
Chuyện của Triệu Lạp Dương bị truyền ra ngoài, chuyện đứng trên mũi nhọn, tư nhiên bị nói thâm sâu.
Chuyện Lương Bảo Nhi bị truyền ra ngoài, cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
Đây chỉ mới là bắt đầu!
Khả Lan ở trong ký túc xá thu xếp quần áo của mình, chợt thấy tâm tình rất tốt.
Trong lòng cô nghĩ tới, nên đi mua một số đồ dùng hằng ngày.
Nhưng cô vừa mới chuẩn bị xoay người, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Ngày hôm qua là Cố thủ trưởng gõ cửa, hôn nay sẽ là ai!
Khả Lan cảnh giác nhìn về qua lỗ ở trên cửa, nhìn thấy là nữ phục vụ ngày hôm qua thì trong lòng sững sờ!
Cô ấy tới đây làm gì?
Khả Lan mở cửa, còn chưa mở miệng, nữ phục vụ liền đi vào trong phòng.
“Má mì nói, là chị Lan giới thiệu em với khách hàng họ Triệu kia!”Sau khi cô ta đi vào nhà, đóng cửa phòng lại, sau đó từ trong túi da hiệu Herners móc ra một xấp tiền nhân dân tệ màu đỏ.
“Con người em không nhớ gì, chỉ nhớ chị rất tốt với em! Số tiền này, là cho chị Lan, lần sau, chị có vụ làm ăn tốt, cần phải nhớ đến em!” Nữ phục vụ vừa dứt lời, ánh mắt nhìn về phía Khả Lan, thấy Khả Lan không nhận, liền để tiền lên bàn.
Vết thương hôm qua bị đáng sưng đỏ của nữ phục vụ, hôm nay đã giảm hơn phân nữa, có thể nhận ra cô ấy tuổi không lớn lắm, đôi con ngươi đen nhánh, tràn đầy chân thành.
Chân thành?
Giao dịch vì lợi ích, có bao nhiêu chân thành chứ?
Cũng chỉ là vì “buôn bán”.
“Cô cầm tiền về đi.” Khả Lan trả lời, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, bảo cô cầm tiền về.
Không phải cô không thiếu tiền, mà là tiền này cô không thể nhận.
“Chị tiểu Lan, chị ngàn vạn lần đừng khách khí với em, đây là em nên có được!” Nữ phục vụ thấy Khả Lan không lấy tiền, vẻ mặt thay đổi, hai tay nắm tay Khả Lan, cất giọng nói không muốn Khả Lan từ chối.
Mà lúc này, sắc mặt nữ phục vụ trở nên khó khăn, hai mắt đều là vẻ lo lắng.
Nơi nào cũng có quy tắc, Lâm Khả Lan là người của Lan Thư, sau này không chừng chính là người nối nghiệp của Lan Thư.
Nếu cô ta có thể bám lấy Lâm Khả Lan, không chừng sau này sẽ thăng chức rất nhanh.
Khả Lan mặc cho cô ta nắm tay, ánh mắt cụp xuống, trong lòng suy nghĩ.
“Số tiền này, cô cầm đi, mua đồ mặc đẹp một chút, càng giống cô Lương, mới càng có thể hấp dẫn thiếu gia họ Triệu kia.” Khả Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, tốt bụng nhắc nhở nụ phục vụ, phải ăn mặc cho đẹp; càng giống như Lương Bảo Nhi......Vưu Ưu!
Lúc nãy nữ phục vụ còn nóng vội, lúc này nghe thấy Khả Lan nhắc nhở, liền phản ứng kịp, buông tay Khả Lan ra, khuôn mặt kích động.
“Vẫn là chị tiểu Lan thông minh, em sẽ đi.” Dứt lời, nghiêng đầu mở cửa rời đi, về phần tiền, giống như là quên! Không mang đi.
Khả Lan cũng không định lấy tiền của cô ta, nhưng cô ta lại để tiền lại.
Cô nhìn xấp tiền này, trong lòng không nhịn được khổ sở cười một tiếng.
Cô cầm tiền; sau này còn có chỗ phải dùng tới!
Ban ngày “Danh Tước” cũng buôn bán, chỉ là lượng khách ít một chút!
Cho nên phần lớn nhân viên đều sống trong ký túc xá, ngủ, hoặc ra ngoài đi dạo một chút.
Khả Lan canh giờ, mua xong đồ dùng hằng ngày, liền đi tới cục dân chính!
Hai giờ bốn mươi lăm phút chiều, Khả Lan tới cổng cục dân chính, chờ Cố thủ trưởng tới, làm thủ tục ly hôn.
Vậy mà cô vừa tới, điện thoại di động liền vang lên.
Lan Thư gọi tới!
Nghe điện thoại, Khả Lan mới biết Lan Thư tìm cô có việc gấp, muốn cô lập tức về “Danh Tước”.
Nhưng......Cô phải ly hôn!
Khả Lan chần chừ, cô đồng ý với Lan Thư, trong lòng suy nghĩ, thủ tục kết hôn mất hai mươi mấy phút, thủ tục kết hôn đoán chừng cũng mất không bao nhiêu thời gian!
Cô về trễ một chút vậy! Trước tiên làm xong thủ tục ly hôn, cắt đứt sạch sẽ mối quan hệ.
Nhưng......Chỉ trong chốc lát......
Lan Thư lại gọi điện thoại tới thúc giục, trong giọng nói, không che giấu sự nóng nảy cùng ra lệnh.
Giọng nói của Lan Thư tăng thêm, Khả Lan không còn cách nào, chỉ có thể đi về trước.
Lúc rời đi, cô bấm số gọi cho Cố thủ trưởng, muốn nói một tiếng xin lỗi, nhưng đáng tiếc điện thoại của Cố thủ trưởng không có ai nghe.
Khả Lan quay về “Danh Tước” còn chưa biết xảy ra chuyện gì.
Lan Thư liền nói cho cô biết: ông chủ muốn gặp cô!
Ông chủ?
Ông chủ của “Danh Tước”.
Trước kia Khả Lan chưa từng nghe nói!
Dĩ nhiên, Lan Thư đã nói như vậy, tự nhiên không phải là giả!
Nghĩ đến đây, Khả Lan đi theo phía sau Lan Thư, vừa đi, vừa suy nghĩ ông chủ thần bí này sẽ là hạng người gì.
Khiến cho Lan Thư cũng phải gọi là ông chủ!
Đại ca xã hội đen?
Hung thần ác sát!
Nhân vật thế nào?
Khả Lan đang suy nghĩ, Lan Thư chợt mở miệng.
“Ở “Danh Tước” ông chủ là người quyết định,đây là lần thứ hai ông chủ tới “Danh Tước”.”
Lan Thư giới thiệu đơn giản.
Nhưng tóm lại chỉ giới thiệu có một chút.
Ông chủ! Người cao nhất “Danh Tước”!
Thần bí! Trắng đen ăn sạch!
Nhưng......
Tại sao đột nhiên ông chủ muốn gặp cô!
Đi qua hành lang mờ tối, Khả Lan đi theo Lan Thư, đi tới sâu trong “Danh Tước”, ánh sáng chiếu sáng trước cửa.
Tay nắm cửa bằng vàng ròng, giống như thân phận cao quý của Tôn quý phi ngày xưa.
Trong lòng Khả Lan khẽ run, tại sao ông chủ muốn gặp cô?
Cô còn chưa nghĩ ra cửa liền bị mở ra.
Leng......keng......., làm cho trái tin Khả Lan hơi dừng lại, sau đó lại đập liên tục.
Hình như trong phòng tản ra một loạt khí lạnh, cho dù đứng ngoài cửa, cũng khiến người ta run lên.
Khả Lan e sợ, không dám đi vào trong.
Vậy mà Lan Thư lại kéo ống tay áo cô, ý bảo cô đi vào trong.
Ông chủ đã lên tiếng, há có thể không nghe!
Khả Lan cúi đầu, lông mi thon dài, che trước con ngươi đen nhánh.