Sau khi Khả lan xử lý chuyện ở bệnh viện xong, liền đi theo Cố Thành Viêm lên xe.
Khả Lan không phải một người nói nhiều, nhưng cũng không phải một người quá yên tĩnh.
Nhưng ngồi trên xe của Cố Thành Viêm, lại làm cho cô có cảm giác một
cảm giác nặng nề bao trùm xung quanh, ép tới nỗi cô không thở được.
Cách xử sự của Cố thủ trưởng không phải là không được, chỉ là quá mức phương thức hóa.
Chính bởi vì Cố thủ trưởng phưởng thức hóa, khiến cho Khả Lan cảm thấy, bọn họ không giống vợ chồng, giống đối tác hơn, một người diễn vai vợ,
một người diễn vai chồng.
Khả Lan chưa nghĩ ra cách thăm dò Cố Thành Viêm nên không dám nói một câu, một chữ trước mặt anh, ngay cả
một động tác, cô cũng không dám để lộ ra ngoài.
Thận trọng, hơn nữa cực kỳ đè nén.
Xe chạy được một đoạn, Cố Thành Viêm đột nhiên giảm tốc độ, thanh chắn
màu đen xen lẫn màu vàng ở phía trước xe, từ từ mở ra, một quân nhân mặc quân phục, đứng nghiêm, hướng về phía trong xe giơ tay chào.
Chiếc xe được cho qua.
Đây là trung tâm quân sự và chính trị của thành phố, bên trong có một đại viện.
Khả Lan cho rằng, Cố thủ trưởng chỉ là doanh trưởng, chưa đạt được tư
cách để vào ở trong đại viện, nhưng không ngờ, Cố thủ trưởng lại có thể
tự do ra vào.
Điều này làm cho Khả Lan cảm thấy kỳ quái, trong lòng không khỏi đặt ra câu hỏi.
Cố thủ trưởng đã lên chức? Hay là đến thăm đồng nghiệp?
Xe dừng lại trước một biệt thự tĩnh lặng, đơn giản và hiện đại hóa lại có diện tích rất rộng.
Cách đó không xa cạnh căn biệt thự, Khả Lan mơ hồ thấy được người nhà của người lãnh đạo quốc gia.
Kỳ quái, quá kỳ quái.
Cố Thành Viêm xuống xe, Khả Lan cũng nhanh chóng đi theo.
Hai người cùng vào nhà.
Cố Thành Viêm cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên ghế sa lon, đi lên lầu.
Khả Lan cẩn thận cầm áo khoác trên ghế sa lon, nhẹ nhàng bỏ lên trên kệ, rồi sau đó đi theo Cố Thành Viêm đi lên lầu.
Hình như Cố Thành Viêm muốn tắm, cởi nút áo, liền đi vào trong phòng tắm trên lầu hai.
Cách trang trí căn phòng thiên về phong cách cổ của Trung Quốc, giường
gỗ lim phục cổ, thảm lông cừu thật dày, tủ treo quần áo của thập niên
chín mươi, còn có một tấm hình chung.
Bên trong tấ hình là một chàng trai hai mươi tuổi cùng một cô gái mười mấy tuổi.
Khuôn mặt chàng trai tuấn tú, vóc dáng chưa phát triển hết, nhưng lại
có thể nhìn ra được, là bộ dáng thời niên thiếu của Cố Thành Viêm, cô
gái nhỏ thật đáng yêu, nhưng Khả Lan không biết là ai.
Cố Thành Viêm đang tắm, Khả Lan nhìn khắp mọi nơi, cảm thấy lúc này không có việc gì làm, liền muốn đi xuống lầu.
Mà lúc này trong phòng tắm lại truyền ra giọng nói lười biếng của Cố Thành Viêm.
“Giúp tôi lấy khăn lông.”
Giọng nói cuủa Cố Thành Viêm quanh quẩn trong căn phòng, khiến cả căn phòng càng lộ ra vẻ yên tĩnh.
“Được.” Khả Lan trả lời.
Tìm khăn lông ở khắp mọi nơi, cô quét mắt khắp phòng, không thấy chỗ để khăn lông.
Khả Lan đi ra cửa, đầu tiên xuống dưới lầu tìm, sau khi không tìm được, thầm nghĩ, có thể ở trên lầu, lại đi lên lầu tìm.
Nhưng phòng ở trên lầu, đa số rất vắng vẻ, trừ những dụng cụ cơ bản, không có những đồ vật khác.
Khả Lan tìm liên tiếp mấy phòng, vẫn không tìm thấy.
Đúng lúc cô đang cảm thấy buồn bực trong lòng, cũng là lúc thấy căn
phòng đối diện phòng Cố Thành Viêm, thấy không giống nhau lắm.
Tường màu hồng, giường công chúa, baby, còn có một tấm khăn lông lớn.
Phòng này của ai? Con gái Cố Thành Viêm? Người thân? Hay là em gái...?
Khả Lan nghi ngờ, nhưng đây không phải là việc cô cần quan tâm.
Cô cầm khăn lông dài, có nhiều phòng như vậy, nhưng căn phòng này lại
có một tấm khăn lông lớn, không bằng lấy cho Cố Thành Viêm dùng trước.
Khăn lông màu trắng nhìn rất bình thường, không có dấu hiệu đặc biệt.
Khả Lan đưa khăn lông tới phòng tắm cho Cố Thành Viêm thì tiếng nước đã ngừng.
Có thể Cố Thành Viêm đang tắm, hoặc đã tắm xong.
Khả Lăn mở của phòng tắm, cẩn thận đi tới đưa khăn lông.
Cố Thành Viêm nhìn thấy tay Khả Lan, khi nhìn thấy khăn lông thì khuôn
mặt vốn dĩ bình tĩnh, trở nên phức tạp, nhận lấy khăn lông, lau nước
trên người, thay quần áo.
Khả Lan hoàn thành nhiệm vụ, thu tay từ phòng tắm lại, sau đó liền chạy nhanh xuống lầu như muốn chạy trốn.
Trên cánh tay cô vẫn còn sự ẩm ướt mê hoặc, giống như còn lưu lại nhiệt độ của Cố Thành Viêm.
Khả Lan thầm nghĩ trong lòng, cô và Cố Thành Viêm đã kết hôn, có một số việc tất nhiên sẽ xảy ra.
Nhưng vừa rồi, cô chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, trong lòng thoáng qua vô số khả năng.
Mặc dù cuối cùng Cố Thành Viêm không làm gì cả, nhưng, vẫn khiến tim Khả Lan đập rộn lên.
Không thể không thừa nhận, Cố Thành Viêm là một người đàn ông có lực
hấp dẫn, xem như không làm gì, cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ!
Sau khi Cố thủ trưởng tắm xong, thay quần áo ở nhà, từ trên lầu đi
xuống, bóng dáng ca lớn, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, khuôn mặt tuấn mỹ
cương nghị, ưu nhã giống như vương giả!
Khả Lan thấy Cố Thành
Viêm đi xuống lầu, vội vàng từ trên ghế sa lon đứng dậy, hai tay đặt
ngang hông cảm thấy không tốt lắm, lại đặt trước bụng, rồi lại thả xuống hai bên, đối mặt với Cố thủ trưởng cô thật sự rất bối rối.
Vậy mà lúc này Cố thủ trưởng lại nhẹ nhàng nở nụ cười, đo tới ngồi trước mặt Khả Lan.
“Không cần thận trọng như vậy, đây là nhà cô.” Lời nói của Cố thủ
trưởng nghe có vẻ nhẹ nhàng, lại làm cho Khả Lan bối rối, hốc mắt có
chút mờ sương.
Nhà cô? Đây là nhà cô!
“Tôi.....Tôi biết rồi.” Khả Lan vội vàng nói.
Mặc dù lúc này cô rất muốn buông lỏng, nhưng trong lòng lại hoảng sợ, ngoại trừ một chút ấm áp mới chảy qua lòng.
Khả Lan cố gắng trấn tĩnh tâm tình, ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Viêm.
Quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, sống mũi cao thẳng, gò má cương nghị, khiến cho trái tim Khả Lan khẽ run.
“Cố.....Bình thường anh rất bận sao?” Khả Lan quay đầu lại, không nhìn
Cố Thành Viêm, nhớ lại lời dì Vương nói, Cố thủ trưởng rất bận, cho nên
không có thời gian tìm bạn gái.
Vì vậy, rõ ràng nhìn qua có vẻ hoàn mỹ, cẫn phải dựa vào xem mắt để hoàn thành việc đại sự cả đời.
Tròng mắt Cố Thành Viêm vốn dĩ trầm tu, nghe thấy giọng nói mềm mại của Khả Lan, hơi ngước mắt nghiêng đầu, nhìn Khả Lan nói: “Cũng có lúc rảnh rỗi.”
Cố Thành Viêm cho rằng, Khả Lan đang sợ mình.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói, đôi mắt khẽ động, quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, lại vừa lúc chống lại hai mắt như biển sao của Cố
Thành Viêm.
“Thời gian rảnh rỗi, anh thường thích làm gì.” Khả Lan tránh hai mắt của Cố Thành Viêm, hỏi tới sở thích của Cố Thành
Viêm, là vợ, cô phải hiểu Cố Thành Viêm.
Vậy mà Cố Thành Viêm
thấy Khả Lan tránh ánh mắt của mình, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đột
nhiên che giấu, đứng lên, chỉ để lại một câu nói với Khả Lan: “Cô đại
khái có thể nhìn thẳng tôi.” Liền đi lên lầu.
Khả Lan nhìn theo bóng dáng Cố thủ trưởng, trong lòng khẽ run.
Ghi nhớ, đây là Cố Thành Viêm nói với cô......Không cần thận trọng!
Xác thực, vợ chồng, quá mức thận trọng, cuộc sống sau này làm sao sống!