Chợt thấy có cảm giác con đường hẹp lại, thật là trùng hợp!
Trong lòng còn chần chừ, có nên chào hỏi Cố thủ trưởng hay không?
Nhưng......Khả Lan lại nhìn thấy, người theo sát phía sau Cố thủ trưởng.
Cháu gái Dương tướng quân người mà cô nhìn thấy trong bữa tiệc tối qua.
Thấy Cô Dương ở cùng một chỗ với Cố thủ trưởng, tinh thần Khả Lan bỗng trầm xuống, khó có thể che giấu mất mát.
Cô không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Vưu Kỷ Mỹ, không nói nhiều, cùng Vưu Kỷ Mỹ và Lý Lục Quốc ra khỏi phòng ăn.
Sau khi ra khỏi phòng ăn, Khả Lan dừng bước, nhìn Vưu Kỷ Mỹ và Lý Lục Quốc nói: “Tôi còn có chuyện, lần sau nói tiếp.”
Những gì muốn nói cô đều đã nói, còn lại, Vưu Kỷ Mỹ phải tự mình xác định xem làm thế nào.
Không cần phải nói nhiều với bọn họ nữa.
Mà Vưu Kỷ Mỹ nghe thấy Khả Lan nói, sáng loáng chớp động, nở nụ cười nói với Khả Lan: “Khả Lan có chuyện gì, muốn đi đâu? Chị đưa em đi.” Vưu Kỷ Mỹ nói, thân mặt lôi kéo Khả Lan.
Thấy động tác của Vưu Kỷ Mỹ, Khả Lan không từ chối, để Vưu Kỷ Mỹ đưa mình về “Danh Tước”.
Sau khi đến, cô tạm biệt Vưu Kỷ Mỹ, quay về ký túc xá.
......
Ban ngày ở ký túc xá tương đối náo nhiệt.
Sau khi về ký túc xá, liền tìm bật lửa, định đốt hợp đồng hôm nay mới lấy được.
Vậy mà còn chưa bật lửa, cửa phòng liền bị người ta mở ra.
Cửa phòng chợt bị mở ra, khiến cho Khả Lan bối rối.
Ai?
Đây là nơi của tư nhân!
Ban ngày không thể có ăn trộm.
Khả Lan nghiêng đầu nhìn cánh cửa, nắm chặt hợp đồng trong tay, phòng ngự......
Vậy mà sau khi cửa mở ra, người đứng ngoài cửa lại là Cố thủ trưởng.
Sắc mặt tự nhiên, lại tự tiện xông vào nhà người ta.
Ngược lại bình tĩnh rút chìa khóa trên cánh của đút vào túi quần, sau đó nhấc chân, đi vào trong nhà, sau khi đi vào, bụp một tiếng, đóng cửa lại.
Động tác thuận tay, hình như......không có cảm giác không khỏe.
Khả Lan nhìn động tác của Cố thủ trưởng, hai mắt nhìn thẳng.
Lúc này cô chỉ cảm thấy, hệ số an toàn của cánh cửa này quá thấp, thấp đến nỗi làm cho người ta run rẩy.
Xong rồi......
Phải thay cửa, đổi thành loại dùng vân tay.
Sau khi vào nhà Cố Thành Viêm cũng không vội mở miệng, đi tới trước mặt Khả Lan, ánh mắt dừng trên phần hợp đồng trên tay Lâm Khả Lan, đưa tay muốn cầm lấy xem một chút.
Lâm Khả Lan lại nhanh chóng thu tay lại, không có ý định cho Cố thủ trưởng xem.
Trong lòng cô vẫn buồn bực, sao Cố thủ trưởng lại ở chung một chỗ với cô Dương?
Sao chỉ trong chốc lát lại tách nhau ra rồi?
Đến chỗ của cô!
Cố thủ trưởng........nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?
Ừ......Nhìn anh mặc đồ bình thường, xem ra là nghỉ ngơi.
Nhàn rỗi!
Khả Lan không muốn Cố Thành Viêm xem hợp đồng, Cố Thành Viêm càng hứng thú muốn xem.
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Khả Lan, chân mày khẽ nhíu, không giận cũng tản ra khí lạnh.
Khả Lan khẽ run, bối rối, đưa hợp đồng ra.
Mà Cố thủ trưởng không nhanh không chậm cầm hợp đồng Khả Lan đưa, mặt mày bất động, cúi đầu, quét qua tờ giấy A4.
Hợp đồng bán thân, thời hạn hai mươi năm, trị giá năm mươi nghìn tệ!
Vậy một triệu tệ của anh, chẳng phải là bốn trăm năm?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Cố Thành Viêm khẽ cong, đem hợp đồng giấu ra sau lưng nhìn Lâm Khả Lan.
“Hôm nay cô cùng Lý Lục Quốc nói chuyện gì?” Cố Thành Viêm nhìn chằm chằm Lâm Khả Lan.
Anh vốn không có ý định đến thăm cô, nhưng ma xui quỷ khiến lại tới.
Về phần chìa khóa, là Lục Hiểu Phong đưa cho anh!
Dù sao cũng vừa đúng thuận đường!
Cố thủ trưởng đột nhiên hỏi, Khả Lan sững sờ, lại không vội vã trả lời, mà ngước mắt nhìn thẳng Cố thủ trưởng.
Cô thầm suy nghĩ trong lòng, sau đó hít sâu một hơi nói: “Mặc dù chỗ dựa của bọn họ đã bị bắt, nhưng quan hệ vẫn rất rộng, nếu không làm sao anh có thể thả người?”