Lương Tú Ly cùng bên B nói chuyện hợp tác xong, rời khỏi khách sạn vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Hiểu Phong từ một căn phòng khác đi ra.
Xuyên thấu qua khe cửa, bà nhìn thấy người ở bên trong, là Cố Thành Viêm cùng một người phụ nữ........Lâm Khả Lan?
Vẫn chưa chán!
Hừ........Không biết có thể được bao lâu.
Lương Tú Ly không lòng dạ nào đến phá bọn họ lúc này, nhìn đồng hồ, nên về nhà thay đồ!
Nhưng, bà về đến nhà, Lương Bảo Nhi tự nhốt mình trong phòng, âm thanh đùng đùng, từ trong phòng truyền đến.
Đứa nhỏ này! Chính là thiếu kiên nhẫn.
Cầm chìa khóa dự bị, mở cửa, trong phòng một mảnh hỗn độn.
“Làm loạn đủ chưa?” Lương Tú Ly cất giọng nói, âm sắc chầm chậm, khóe miệng lại nở nụ cười.
Lương Bảo Nhi nghe thấy tiếng Lương Tú Ly, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Lương Tú Ly đứng trước phòng thì môi đỏ hé mở, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt trào ra.
“Đã nhiều năm như vậy, tính khí của con vẫn không thay đổi, thiếu kiên nhẫn.” Lương Tú Ly thấy nước mắt trong mắt Lương Bảo Nhi, tất nhiên đau lòng, những đau khổ kia đều là Dương Tố Phương tạo nghiệt.
Tiện nhân, nên sống không bằng chết.
Lương Bảo Nhi nghe Lương Tú Ly nói, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, cúi đầu nghẹn ngào hồi lâu, lại ngửa đầu nói: “Hôm nay vốn dĩ xét duyệt, nhưng anh Viêm lại không, nghe nói.......”
Lương Bảo Nhi nói tới đây, không nói thêm gì nữa.
Lần đầu tiên anh Viêm như vậy.
Ngay cả xét duyệt cũng không tới!
Tiện nhân Lâm Khả Lan kia, giở thủ đoạn hồ ly.
“Mẹ thấy rồi, đi cùng Lâm Khả Lan.” Lương Tú Ly nghe Lương Bảo Nhi nói, từ từ nói.
Bà đi tới trước mặt Bảo Nhi, sờ sờ đầu Bảo Nhi, tiếp theo an ủi: “Con đừng vội, con muốn, ai cũng không có tư cách.”
“Nhưng lòng của anh Viêm, hiện tại đều đặt hết lên người Lâm Khả Lan, con......con......” Lương Bảo Nhi nghe Lương Tú Ly nói, ngửa đầu vội vàng trả lời.
Bấu chặt tay vào trên ghế da, không cam lòng, cô ta không có được, cũng không tới lượt Lâm Khả Lan.
Lương Tú Ly nghe Lương Bảo Nhi nói, bỗng nhiên nhếch miệng khẽ cười, nhẹ nhàng nói bên tai Lương Bảo Nhi, nói cho cô ta biết, tiếp đó, phải nên làm thế nào.
Mặc dù tính khí Bảo Nhi không tốt, nhưng có nhiều chỗ, vẫn rất giống bà ta, đây mới là con gái bà ta!
Buổi sáng còn có ánh nắng mặt trời ấm áp, đến buổi chiều, sắc trời liền thay đổi, tro bụi trầm trầm, thế nhưng đã có tuyết rơi.
Khả Lan cùng Cố Thành Viêm sau khi đến nhà trọ, vừa mới xuống xe, khí lạnh liền lan khắp toàn thân.
Cô hà hơi vào tay, chà xát, chợt cảm thấy ấm không ít.
Nhưng lúc này, một cái áo khoác len bằng dạ vao lấy cả người cô, khí ấm lan tỏa.
Cô ngửa đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm đang lấy áo phủ lên người cô, khuôn mặt trắng nõn, trở nên ửng hồng.
Cô nhẹ nhàng đưa tay, vòng chắc eo anh, nhích lại gần, thật ấm.
Anh thấy động tác của cô, khóe miệng nở nụ cười, sắc mặt sáng rỡ như ánh mặt trời tháng ba.
Đi vào thang máy, hai người vẫn im lặng.
“Đồng ý với anh, vĩnh viễn đừng buông tay.”
Cố Thành Viêm chợt mở miệng, giọng nói trầm trầm, hình như cực kỳ thận trọng.
Khả Lan sững sờ, ngước mắt, nhìn mặt anh, mím môi nói: “Nếu anh không thay đổi tính cách xấu xa kia, em sẽ rời đi.” Cô cười đùa giỡn một câu.
Cô cũng không cảm thấy tính cách anh không tốt.
Ừ.......Nếu như phụ nữ mê luyến khí phách.
Như Dương Nghi Giai nói, giống như tảng đá, lúc tảng đá nở hoa, rất đẹp.
Sau khi Khả Lan dứt lời, Cố Thành Viêm chợt nghiêng người, hai tay nắm bả vai cô, trầm giọng nói: “Tính cách xấu xa thế nào? Anh đổi.”
Vẻ mặt của anh rất căng thẳng, mặt thận trọng cùng nghiêm túc, quyết tâm từ bỏ.
Hai mắt Khả Lan mở to, nhìn anh, nhất thời im lặng.
Không ngờ.......
Cố Thành Viêm, vẻ mặt lại thành thật nói với cô sẽ sửa!
Không dễ dàng!
Khả Lan thầm suy nghĩ trong lòng, lại nói: “trên giường không thể quá bá đạo.” Khả Lan đưa ra một cái trước, điều này là tổn thương trong lòng cô.
Lần đầu tiên đi qua, cơ hồ là hàng đêm tiếp diễn!
“Ừ......Được.” Khả Lan dứt lời, Cố Thành Viêm liền gật đầu đồng ý.
Thấy Cố Thành Viêm lập tức gật đầu đồng ý, Khả Lan cũng bối rối, dễ dàng đồng ý như vậy sao?
Lúc trước khi cô nói những lời này, Cố Thành Viêm đều không trả lời.
Chỉ là, Khả Lan chần chừ trong lòng, nói điều thứ hai.
“Mỗi lần anh ra ngoài, quay về hay không quay về, đều phải nói cho em biết.”
Khả Lan nói tới đây, chợt cảm thấy mình trở nên quá yêu kiều.
Cố Thành Viêm xem chừng rất bận, chẳng lẽ không thể gọi điện thoại nhắn tin cho cô?
Nghĩ đến đây, Khả Lan đổi ý nói điều này.
Nhưng anh vẫn như cũ không chút do dự đồng ý.
“Được.”
Nghe thấy lời của anh, ngược lại Khả Lan nghi ngờ, ngước mắt nhìn về phía Cố Thành Viêm, trong lòng thầm nghĩ, lại nói: “Hôm nay.......anh rất kỳ quái!”
Lúc đàn ông nói chuyện dễ dàng, bình thường có hai nguyên nhân.
Nghĩ muốn lên giường hoặc làm việc gì sai.
Chuyện lên giường, cô đã đồng ý, còn dư lại, chính là làm việc gì đó sai.
Chẳng lẽ, Cố Thành Viêm đã làm sai điều gì, nghĩ muốn cho cô một trái táo trước, để cho cô ăn ngọt, sau đó lại đổ đầy trứng vào miệng cô?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Khả Lan bỗng nhiên trầm xuống.
Theo lý thuyết, Cố thủ trưởng, xem như làm việc gì sai, cũng sẽ không cho cô trái táo ngọt ngào.
Mà cô cũng nghiêm túc suy nghĩ qua.
Xem như.......
Lúc trước Cố Thành Viêm giúp cô, là vì lần thu lưới tối nay, nhưng cô cảm thấy, anh yêu mến cô, đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô.
Nghĩ đến đây, nét mặt Khả Lan biểu lộ một chút hứng thú.
Cúi đầu, suy nghĩ một chút nói: “Nếu như, lần trước anh giúp em, liên hệ với Lương Thị, là bởi vì tiền đồ, em ủng hộ anh.”
Khả Lan nói tới đây, khuôn mặt biểu lộ ý cười.
Đàn ông......cũng cần có sự nghiệp của mình.
Mặc kệ lúc trước vì cái gì, cô quan tâm hai người lúc này.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đứng im tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Khả Lan, con ngươi khó khăn che giấu kích động.
Anh chưa từng nghĩ tới, Khả Lan có thể nhận thấy được những thứ này, hơn nữa.....Ủng hộ anh!
Rốt cuộc cô biết được bao nhiêu? Lại ủng hộ anh bao nhiêu?
Cố Thành Viêm vươn tay, nắm bả vai Lâm Khả Lan, ngón giữa nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt tối tăm, nhìn thẳng Khả Lan, bốn mắt nhìn nhau, trong suốt sáng ngời.
Anh cảm tạ trời xanh cho anh gặp cô lần nữa.
Không bỏ qua nữa.
Sức lực trên tay anh càng ngày càng lớn, sắc mặt Khả Lan cũng trầm xuống.
Cô đưa tay, dùng sức kéo cánh tay anh trên vai xuống, ngước mắt, con ngươi đen nhánh có chưa tức giận.
“Còn một điều, hơi sức anh quá lớn, nên chú ý!”
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, bỗng nhiên khẽ cười gật đầu, anh sẽ.
......
Đêm buông xuống, buổi chiều tuyết rơi, đến đầu gối, tuyết rơi như lông ngỗng, gió bắc thổi tới, khí lạnh tràn ngập.
Khả Lan cùng Cố Thành Viêm thay đồ dự tiệc, đi tới nhà Dương tướng quân.
Một đường qua cảnh giới, trong lòng Khả Lan khẩn trương.
Lúc trước cô tới nhà họ Cố, cũng là từ nơi này đi vào, mặc dù cùng ở chung một chỗ, nhưng chưa từng gặp người nhà họ Cố.
Không biết người nhà họ Lương, có ở đây hay không!
Đến trong khuôn viên, Khả Lan cùng Cố Thành Viêm xuống xe, liếc nhìn lại, một dãy xe biển số quan đội.
Dĩ nhiên......Cũng không thiếu những chiếc xe sang trọng!
Khả Lan đã mấy lần tham gia tiệc, chưa từng thấy qua loại khung cảnh như này, đèn đuốc sáng trưng.
Bên ngoài đã lớn, bên trong càng thêm tráng lệ, trong nhà treo đèn thủy tinh, cực kỳ xa xỉ.
Rượu nổi tiếng, hết sức xa hoa.
Khả Lan chặc lưỡi hít hà, mở hai mắt, nhìn khắp nơi.
Lương Bảo Nhi, chị em tốt của Lương Bảo Nhi, ngoài ra Khả Lan không biết ai.
Tham gia bữa tiệc, phần nhiều là người nổi tiếng, đa số là những người lớn tuổi, những người đồng trang lứa cũng tới, nhưng cực ít.
Song lại là tiệc sinh nhật của Dương Nghi Giai.
Mà Cố đại tá tới, khiến không ít người chú ý, trong đám người, có thể nói Cố đại tá là một người kiệt xuất!
Chiến công, cấp bậc, gia thế, tướng mạo đều làm người ta ngưỡng mộ, nhưng không thể đụng tới
Mà người phụ nữ bên cạnh anh, không phải là nhân vật tài chính mới nổi gần đây Lâm Khả Lan con gái Lâm Khải Nghiệp sao?
Nghe nói là con gái riêng! Còn làm công việc không đứng đắn! Có chút tài mọn!
Đàn ông trẻ tuổi nhiệt huyết, phụ nữ đoan trang mê người!
Cố đại tá gần ba mươi tuổi, xác thực ở trên giường bị người phụ nữ này hấp dẫn, còn mang cô cùng đi dự tiệc.
Nhìn xem.....
Thủ đoạn của cô ta không tệ.
Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ thế nào, khuôn mặt Khả Lan vẫn bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười, vẻ mặt rất châm chọc.
Không ngờ Cố đại tá, cũng sẽ không để ý tới thân phận, mang loại phụ nữ này tới bữa tiệc, thật là quá u mê rồi!
Vẻ mặt mọi người, Khả Lan thấy rất rõ ràng, không lên tiếng, nhưng bị người khác khinh bỉ, khiến đầu óc Khả Lan bỗng nhiên nóng lên, cảm thấy hơi tối tăm.
Nhưng......Vậy thì sao?
Mọi người được phép, vẫn có thể cười nhạo quan hệ không bình thường của cô cùng Cố Thành Viêm, hưởng thụ bữa tiệc ngày hôm nay, suy nghĩ muốn quen mấy người có thể giúp mình, mở rộng quan hệ.
Nhưng Cố Thành Viêm cũng đã nắm được đại cục trong tay, người nào có vấn đề cũng sẽ không bỏ qua.
Cô bỗng cảm thấy đàn ông quá bản lĩnh, biết trước được tất cả, cảm giác cao cao tại thượng, xác thực có một khí lạnh đánh thẳng vào tim.
Mặc dù cô chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi!
Cố Thành Viêm làm chuyện như vậy, lúc này tâm tình thế nào?
Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Thành Viêm, sắc mặt lạnh lùng, sống mũi thẳng, môi mỏng khẽ nhấp, hai mắt tối tăm.
Trong lòng Khả Lan khó che giấu khẩn trương, ngón giữa khẽ run, ánh mắt cẩn thận nhìn từng người trong phòng.
Mỗi người ở đây đều có thể trở thành nhân vật nguy hiểm, chỉ là lúc này chưa để lộ ra lớp da sói.
“Anh họ!” Môt chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi đột nhiên đứng chắn trước mặt Cố Thành Viêm và Khả Lan.
Một câu anh họ, khiến Khả Lan phản ứng kịp.
Người trước mặt, là em họ Cố Thành Viêm?
Nghĩ đến đây, Khả Lan nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người em họ này.
Quần tây màu xám tro, kiểu tóc nam dài hơi xoăn, hai con ngươi đen nhánh sáng ngời, môi mỏng đỏ mọng trong suốt mê người, trên mặt nở nụ cười, có cảm giác giống các anh chàng Hàn Quốc.
“Nhất Nguyên.” Cố Thành Viêm nhìn thấy Tống Nhất Nguyên, gật đầu trả lời, ánh mắt khẽ liếc về phía Khả Lan.
Ánh mắt Tống Nhất Nguyên chau lên, hiểu ý.
Hôm nay là thời gian quan trọng, bày ra gần hai năm, đều trông chờ vào hôm nay.
Cố Thành Viêm vừa mới nói xong, ánh mắt của Tống Nhất Nguyên đã dừng trên người Khả Lan, khuôn mặt nở nụ cười, vưởn tay phải ra nói: “Chị dâu? Lâm Khả Lan?”
Tống Nhất Nguyên nói tới đây, vừa đúng lúc phục vụ bê rượu đi ngang qua, cậu ngăn lại, ba người mỗi người cầm một ly.
Khả Lan cầm ly rượu, gật đầu, trả lời em họ này một câu.
Tống Nhất Nguyên nghe Khả Lan trả lời, cũng mỏ miệng nói: “Tính cách chị dâu cùng anh giống nhau, cuộc sống sau này phải làm sao.” Tống Nhất Nguyên nói rồi đưa mắt nhìn Cố Thành Viêm.
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Cố Thành Viêm.
Nụ cười trên mặt cậu lập tức thu lại, thở dài nói: “Anh họ, em cùng anh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bộ dáng cùng khuôn mặt lạnh của anh, đến lúc nào mới thay đổi?”
Nhưng ánh mắt lại im lặng quan sát động tĩnh bốn phía.
Cố Thành Viêm vẫn đứng im, không trả lời Tống Nhất Nguyên.
Âm nhạc chợt vang lên.
Một đoạn nhạc Waltz.
“A......Em thích bài này......Chị dâu, có thể nhảy cùng em một bài không?”
Tống Nhất Nguyên để ly rượu trong tay xuống, muốn mời Khả Lan nhảy, khiến cho Khả Lan bối rối.
Nhảy hay không nhảy?
Nghĩ đến đây, Khả Lan theo bản năng nhìn Cố Thành Viêm, Cố Thành Viêm gật đầu, lúc này cô mới nắm tay em họ Cố Thành Viêm, đi vào sàn nhảy.
Hai người vào sàn nhảy, Cố Thành Viêm ngồi một bên, ánh mắt vẫn nhìn theo Khả Lan cùng Tống Nhất Nguyên, đồng thời nhìn đồng hồ, chút nữa hành động.
Mà ở trên lầu, ông Dương cùng với mấy đồng nghiệp, ngồi tán gẫu, sau khi từ phòng làm việc đi ra, đụng phải Dương Nghi Giai, hai ông cháu cùng đi xuống lầu.
Quan hệ thân thiết hài hòa.
Âm nhạc đang dần dần đi tới cao triều.
Khách khứa đã đến đầy đủ.
Thanh niên, đồng nghiệp cấp cao.
Không khí sôi trào đến cuối cùng, chợt, cả hội trường tối sầm, âm nhạc đột nhiên chuyển thành bài hát chúc mừng sinh nhật.
Đầu sảnh bên kia quản gia của nhà họ Dương, chậm rãi đẩy ra cái bánh kem lớn, mọi người chú ý, Dương Nghi Giai đi tới trước bánh kem, chắp tay trước ngực, bắt đầu ước.
Một......
Âm nhạc đột nhiên tắt, Khả Lan cùng Tống Nhất Nguyên tránh sang một bên, ánh mắt dừng trên người Dương Nghi Giai.
Nguyên nhân gì khiến cô ta phản bội chính ông nội mình.
Ông Dương thất thủ, cuộc sống hiện tại của cô ta sẽ không tồn tại nữa.
Cố Thành Viêm đã kết hôn, không thể cưới cô ta, cô ta cũng không thể làm người thứ ba!
Điều gì có thể khiến cô ta làm như vậy?
Dương Nghi Giai chắp tay trước ngực, vẫn còn ước......
Khả Lan vẫn đứng im tại chỗ, sau lưng lại vang lên tiếng bàn tán thật nhỏ.
“Nghe nói qua hai mươi ba tuổi, cô ấy sẽ phải gả đến bắc triều tiên.”
“Không phải chứ, nơi đó, đến nay là nơi vẫn chưa được khai phá.”
“Ngay cả internet cũng không có.”
“Nghe nói đài truyền hình cũng không.”
“Haiz......Ai bảo cô ấy họ Dương.”
......
Tiếng bàn tán này, khiến Khả Lan chợt nhận ra vấn đề.
Chẳng lẽ là bởi vì bị bức hôn?
Bắc triều tiên, xem như là man di, mặc dù không lớn, nhưng bởi vì hủy diệt vũ khí, khiến cho các nước khác không khỏi nhức đầu.
Mà nước đến nay vẫn còn một chồng nhiều vợ, hoàng hậu, phi tần, hoàng đế!
Thì ra là vì nguyên nhân này.
Dương tướng quân muốn củng cố thực lực, thông qua kết thân, nhưng lại không ngờ, nóng lòng muốn thành công, nên khiến cháu giá mình, sắp xếp tất cả.
Dương Nghi Giai này, ngược lại tài ba, lại dám làm như vậy!
Bữa tiệc sôi trào tới cực điểm!
Khả Lan vẫn đứng chung với Tống Nhất Nguyên, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Nghi Giai.
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, lông mi thon dài, môi đỏ mọng, mái tóc dài cuốn lại y hệt công chúa, vương niệm kim cương, chiếc váy với số lượng có hạn.