Chọc Nhầm Sếp Lớn

Chương 69: Bữa tiệc



Biệt thự của nhà họ Cố được trang trí theo phong cách Trung Quốc cổ, trần nhà được trang trí bằng gỗ, hoa kiểng kiểu Trung Quốc, ghế bành cũng kiểu gỗ kết hợp kỹ nghệ Trung Quốc.

Ông Cố cùng ông Lương mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, mà những người đàn ông còn lại mặc đồ tây, đeo cà vạt, thật là long trọng.

Bà Cố được bà hai và cô ba đỡ từ trên cầu thang xuống, bà mặc một áo khoác màu xanh lá cây có thêu hoa, vừa người, quần dài màu đen.

Giữa lông mày, vẫn như lần đầu tiên Khả Lan gặp, mặt mũi hiền lành, hai mắt vẩn đục.

Bà hai mặc một cái áo màu đỏ sậm bằng len cổ tròn, một cái váy màu đen, một cái khăn lụa màu vàng, thật là xinh đẹp.

Về phần cô ba, mặc một chiếc váy mùa đông, mái tóc dài đen nhánh, xỏa ngang vai, tóc mai lúc trước bạc trắng đã được nhuộm đen, nhìn qua, trở nên trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Cố Thành Hiên thấy bà nội đi xuống, vội chạy tới đỡ, bà hai lui về sau hai bước, Cố Thành Hiên liền đỡ đi về phía trước.

“Bà nội, đã lâu không gặp, bà ngày càng trẻ ra.” Cố Thành Hiên nói xong, đi theo bà Cố, đi tới trước mặt Cố Thành Viêm cùng Khả Lan.

Bà Cố dừng bước, đầu tiên vỗ vỗ cánh tay Cố Thành Hiên, mặt lộ vẻ cưng chiều nói: “Miệng tiểu Hiên thật ngọt, lần này về thành phố, ở lại thêm vài ngày, chơi với bà.”

Bà Cố dứt lời, Lương Bảo Nhi liền đi tới, đưa tay đỡ tay còn lại của bà Cố, nhẹ nhàng cười duyên nói: “Bà nội Cố, lần này bà đừng đi Tây Nam nữa, tấm vảithêu của cháu, còn phải nhờ bà chỉ bảo.”

Lương Bảo Nhi dứt lời, ánh mắt nhìn Lâm Khả Lan, trên mặt nở nụ cười, tỏ vẻ hài lòng.

Mà bà Cố xem như nhìn Lương Bảo Nhi lớn lên, mặc dù biết cô bé này bình thường điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng có lúc là đứa bé ngoan.

Hơn nữa, tấm vải thêu của Lương Bảo Nhi, có thể để nhà bà lưu truyền kỹ năng thêu, Bảo Nhi rất có tâm, chỉ là tính khí không tốt lắm.

“Được......Được......” Bà Cố cười đồng ý với Lương Bảo Nhi.

Sau khi nói, lúc này ánh mắt mới chuyển sang Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm, tiếng cười ngừng lại, ánh mắt đảo tới hai người.

Mặc dù ánh mắt bà vẩn đục, không thấy rõ, nhưng nhận thức vẫn không có vấn đề.

Tiểu Viêm, tuổi còn trẻ, thăng hai sao thiếu tướng, là vinh dự cao nhất của nhà họ Cố từ sau khi ông Cố rút khỏi Bộ Quốc Phòng.

Về phần Lâm Khả Lan.....

Bà ghét nhất chính là nói mà không giữ lời.

Nếu như không chịu, lúc đầu nên nói ra, nhà họ Cố, không phải là đá cứng không thể thay đổi.

Nếu như hai người thật tâm, chẳng lẽ người lớn không giúp.

Nhà họ Cố đã từng trải qua một hôn nhân bất hạnh, chẳng lẽ còn muốn có lần thứ hai?

Huống chi, ban đầu lúc muốn Lâm Khả Lan rời đi, tiểu Viêm cũng gật đầu, vậy thì chứng minh vị trí của con bé này trong lòng tiểu Viêm cũng không sâu.

Bây giờ lại dây dưa, tin tưởng không phải do ý muốn của tiểu Viêm.

Mặc dù tiểu Viêm là người có chừng mực, nhưng cũng là người đàn ông có tâm huyết, bị phụ nữ mê hoặc, không phải lỗi của thẳng bé.

“Tiểu Lan.” Bà Cố chậm rãi gọi Lâm Khả Lan, mặc dù sắc mặt bình tĩnh tự nhiên, nhưng ánh mắt mắt lại chớp động có vẻ trào phúng.

Khả Lan nghe bà Cố gọi mình, vội vàng trả lời: “Bà nội.”

Sau khi nói xong, khuôn mặt Khả Lan có chút ngượng nghịu.

Ban đầu cô và Cố Thành Viêm không có tình cảm, bà Cố dùng tính mạng của mẹ mình để uy hiếp cô, muốn cô rời đi.

Mà bây giờ, cô quay lại, là bởi vì trong lòng cô có Cố Thành Viêm.

Cô cũng tin tưởng người đàn ông này, có thể bảo vệ mẹ cô an toàn.

“Gầy quá.”

Nhưng sau khi bà Cố kêu Khả Lan, im lặng một lát, chỉ nói hai chữ, ánh mắt liền dừng lại trên người nhân vật chính hôm nay, hình như cũng không bất mãn với việc Lâm Khả Lan quay lại.

Khả Lan thấy bà Cố không nói gì, cô cũng không lên tiếng, ánh mắt nhìn về cánh tay đang vòng quanh eo mình của Cố Thành Viêm, chiếc nhẫn trên tay vô cùng chói mắt.

Lát sau......

“Đi qua đi, trò chuyện với ba cháu.” Bà Cố trầm giọng nói, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sa lon.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon kia, cả người mặc đồ tây màu đen, chính là con trưởng của nhà họ Cố, Cố Vọng Đông.

Vóc dáng Cố Vọng Đông gióng Cố Thành Viêm, chỉ là một người tuổi đã hơn năm mươi, một người gần ba mươi.

Nếu như Cố Thành Viêm tuấn tú đẹp trai, Cố Vọng Đông lại lạnh lùng cương nghị, mím môi không nói, nhìn qua, còn kinh người hơn Cố Thành Viêm.

Lông mày lưỡi mác, không giận tự uy.

Cố Thành Viêm nghe bà Cố nói, gật đầu, ôm Khả lan, chuẩn bị đi về phía ba mình.

Nhưng......

Cô ba, Cố Vọng Bội chợt đưa tay ngăn hai người lại.

“Mẹ, còn có ít đồ, cho Khả Lan, tiểu Viêm để Khả Lan ở lại đây một chút.” Cố Vọng Bội khẽ cười, dịu dàng nói, rồi đưa tay kéo tay Khả Lan.

Cố Thành Viêm đứng im tại chỗ, im lặng một lát, cuối cùng lựa chọn buông tay, để Khả Lan lại.

Song là người nhà của mình, anh cũng không phòng bị lắm.

Khả Lan bị Cố Vọng Bội lôi kéo, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống.

Chuyện cô ba đưa dầu cho dì Vương để hại cô, cho đến bây giờ cô vẫn chưa quên.

Ý định cực kỳ ác độc.

Mà sau đó cô cũng nghe Diệp Huệ nói, vốn dĩ Lương Bảo Nhi đưa cho dì Vương dầu đã được xử lý tốt, sau lại cảm thấy không muốn có lỗi với Khả Lan, nên đổi lại thành dầu chưa xử lý.

Thật ra thì dì Vương nhìn là muốn có vòng vàng, nhưng cũng không muốn hại Khả Lan.

Nói là do nghèo, bị đồng tiền hấp dẫn, đối với bà mà nói, giống như hút thuốc phiện, thấy ma túy, khó có thể khống chế.

Khả Lan không trách dì Vương, cô hiểu đối với người nghèo mà nói, lúc đặt tiền trước mặt, có bao nhiêu hấp dẫn.

Giống như lúc đầu cô biết rõ hợp đồng mà Vưu Kỷ Mỹ và Lý Lục Quốc đưa cô ký là bẫy, nhưng vẫn cố ký.

Lúc ấy cô quá cần tiền, không có tiền, cô chỉ có thể nhìn mẹ của mình bị khổ sở hành hạ.

Sau khi Cố Thành Viêm buông Khả Lan ra, đi tới trước ặt ba mình, tuy hai ba con nhiều năm không gặp, nhưng quan hệ vẫn không tệ.

Mà chú cùng dượng Cố Thành Viêm, thấy Cố Thành Viêm đi tới, vẻ mặt lộ vẻ vui mừng, bắt đầu khích lệ Cố Thành Viêm.

Mấy người đàn ông vừa nói vừa cười, mà bên này, bà Cố quay người đi lên lầu, cô ba vỗ vỗ tay Khả Lan ý bảo cô theo sau.

Bà hai cùng Lương Bảo Nhi cũng đi theo phía sau.

Tống Nhất Nguyên cùng Cố Thành Hiên gia nhập nhóm đàn ông.

Khả Lan, cùng một nhóm năm người đi lên lầu, đi tới phòng làm việc.

Bà Cố ngồi trước bàn làm việc, mở ngăn kéo, nhìn chiếc vòng phỉ thúy trong tay, sau một hồi im lặng, lại đóng ngăn kéo lại.

Lương Bảo Nhi vẫn đứng bên cạnh bà Cố, thấy động tác của bà Cố, nhếch miệng cười hả hê.

Quả nhiên, nhà họ Cố sẽ không chấp nhận Lâm Khả Lan.

Khả Lan đứng trước bàn làm việc hồi lâu, cũng muốn biết, món đồ mà cô ba nói sẽ là cái gì.

“Cô đã nói sẽ rời đi, bây giờ lại quay về, có thể giải thích nguyên nhân với tôi không?” Bà Cố không lấy cái gì ra, trầm giọng hỏi, nguyên nhân Lâm Khả Lan quay về.

Sắc mặt bà nghiêm túc, hình như nhất định phải hỏi cho rõ lý do.

Lúc trước Thành Viêm thích Bảo Nhi, sau lại không chịu cưới, bây giờ chỉ muốn Lâm Khả Lan, bà sợ sau này Thành Viêm lại thay đổi.

Nếu như vậy, cũng phải cưới một cô gái trong sạch môn đăng hộ đối.

Một cô gái không sạch sẽ không xứng với nhà họ Cố.

Khả Lan không thấy món đồ gì, mà nghe bà Cố hỏi như vậy.

Cả người cũng bối rối.

Cô rũ hai mắt, trong lòng chần chừ hồi lâu, há miệng kiên định nói: “Một phần trong kế hoạch.”

Nhịp tim của Khả Lan bỗng tăng nhanh......

Cô phỏng đoán.

Nếu như Cố Thành Viêm đối địch với Dương tướng quân, cô là một quân cờ.

Như vậy, cô bị ông bà Cố bắt buộc rời đi, cũng là trong kế hoạch.

Đánh lừa Dương tướng quân, khiến Dương tướng quân lầm tưởng Cố Thành Viêm cãi nhau với ông bà Cố vì một người phụ nữ, không nghe lời người lớn, vì một người phụ nữ mà đối phó với nhà họ Lương.

Từ đó, nhà họ Lương bị buộc đến đường cùng, người nhà họ Dương mới có cơ hội lôi kéo nhà họ Lương

Người nhà họ Lương mới có cơ hội lẫn vào nhà họ Dương thu thập chứng cứ.

Say đó sẽ tới nhà họ Dương tung lưới.

Một lưới bắt hết.

Cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ.

Cuối cùng Lương Bảo Nhi lập công, thăng làm thiếu tá!

Nhưng......

Nếu thật sự như vậy, cô không dám tưởng tượng, Cố Thành Viêm đã từng làm gì.

Mà cô hiện tại, đang bị bà Cố hỏi, muốn biết được câu trả lời từ cô.

Bà Cố là người khôn khéo, nếu như lời nói không thông, nhất định bà sẽ phản bác lời của cô.....cảm thấy cô ăn nói lung tung.

Nhưng.....bà Cố nghe Khả Lan nói, móm môi im lặng hồi lâu, không vội vã trả lời.

Sau một hồi im lặng.

“Tôi biết rồi.” Cuối cùng bà Cố dịu dàng trả lời Khả Lan.

Không kinh ngạc khi nói về kế hoạch, ngược lại lộ ra vẻ thì ra là như vậy.

Thấy bộ dáng bà Cố, đầu óc Khả Lan bỗng nhiên trống rỗng, chỉ cảm thấy ngực như bị một khối đá đè ép, trong nháy mắt khó thở.

Cô chỉ phỏng đoán chuyện này, muốn xem bà Cố phản ứng thế nào khi nói về kế hoạch.

Mà bây giờ, bà lại gật đầu đồng ý.

Bừng tỉnh hiểu ra!

Như vậy, Cố Thành Viêm vì muốn đối phó với nhà họ Dương, rốt cuộc bày ra bao nhiêu thứ?

Rồi sau đó......

Bà Cố đưng dậy, cầm vòng tay phỉ thúy trong ngăn kéo, đi tới trước mặt Khả Lan.

Khẽ cười nói: “Sau này, cháu chính là cháu dâu nhà họ Cố, bà nội không yêu cầu gì khác, chỉ muốn được ôm chắt.” Bà Cố nói xong, đang muốn đeo vòng tay cho Khả Lan.

Nếu là kế hoạch, như vậy, Thành Viêm quan tâm cô gái này, nhà họ Cố cũng không phải không thể tiếp nhận.

Ánh mắt mọi người trong phòng, đều dừng lại trên chiếc vòng tay phỉ thúy, đây chính là thứ mà chỉ có nữ chủ nhân nhà họ Cố mới có thể có được.

Vốn dĩ cho mẹ Cố Thành Viêm, nhưng mẹ anh chết sớm, bây giờ để lại cho vợ Cố Thành Viêm cũng được.

Chỉ là......

Người này là Lâm Khả Lan, một cô gái không đứng đắn.

Cô không xứng.

Lúc mọi người cho rằng, vòng tay sẽ đeo lên tay Khả Lan thì Khả Lan chợt ngăn lại, không cho đeo vòng tay lên tay mình.

“Quá quý trọng.” Khả Lan nhỏ giọng nói, không phải là không muốn, mà là không dám.

Cô chợt sợ, cô và Cố Thành Viêm ở chung một chỗ, chờ đợi cô, sẽ là kế hoạch tiếp theo của Cố Thành Viêm.

Cô không dám nhận là cháu dâu nhà họ Cố.

Lúc quan trọng Khả Lan lại không chịu nhận vòng tay, khiến sắc mặt bà Cố không nén được giận.

Bà đoán được ý nghĩ của Khả Lan, cuối cùng cười nói: “Đây là điều dâu cả nên có được.” Bà nói chuyện chậm rãi, ý nghĩ trong lòng rất phức tạp.

Theo lý thuyết, Cố Thành Viêm chia sẻ kế hoạch với cô, quan hệ hai người, hẳn rất tốt.

Như vậy, chiếc vòng tay này, Lâm Khả Lan phải vui mừng hớn hở nhận lấy mới phải, nhưng tại sao lại không chịu nhận?

Mà Khả Lan nghe bà Cố nói, lại đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng trên vòng tay, suy nghĩ lại phiêu dạt về nơi xa.

Cô bắt đầu nhớ lại mỗi sự kiện, chuyện lớn chuyện nhỏ trong hai năm qua.

Càng nhớ lại, nhịp tim càng tăng nhanh......cảm giác càng hỗn loạn, ngón giữa nhẹ nhàng run rẩy.

Suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng loạn.

Một lúc lâu.....

Khả Lan khẽ chớp mắt, bình ổn tâm tình của mình, sau đó trợn hai mắt, cô quét mắt nhìn những người khác.

Cuối cùng đeo vòng tay.

“Cảm ơn bà nội.” Khả Lan nở nụ cười nhạt nhòa, nhìn bà Cố.

Bà Cố thấy Khả Lan nhận vòng tay, khuôn mặt cũng nở nụ cười, bà đưa tay vỗ tay Khả Lan nói: “Tiểu Lan, lúc trước bà trách nhầm cháu rồi, không ngờ cháu giúp tiểu Viêm nhiều như vậy, nhà họ Cố có một cháu dâu như cháu là đáng giá.

Bà Cố thật sự tin lời Khả Lan nói, mặc dù bọn họ không có ở trong thành phố, nhưng cũng có nghe thấy những chuyện xảy ra trong thành phố.

Mới đầu cảm thấy cô gái Lâm Khả Lan này quá phức tạp, không xứng với tiểu Viêm.

Lúc này nghe Khả Lan nói như vậy, mới biết, người ta vợ chồng son, phối hợp diễn trò, ngược lại là chồng đề xướng việc gì vợ cũng làm theo.

Lương Bảo Nhi đứng bên cạnh, nghe thấy Khả Lan nói, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trong lòng trở nên gấp gáp.

Cô ta không tin, lúc mới bắt đầu Lâm Khả Lan đã biết kế hoạch này.

Ngay cả cô ta cũng không biết.

Cố Thành Viêm trò chuyện cùng ba, nhưng ánh mắt vẫn hướng lên trên lầu.

“Mấy ngày nữa là sinh nhật lần thứ ba mươi của tiểu Viêm, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật linh đình.” Người nói chuyện là Tống Liên, chồng của Cố Vọng Bội.

Mặc dù hàng năm đi vòng quanh nước, nhưng tiếng phổ thông lại không chuẩn lắm.

Mà Tống Liên mặc dù lông mày thanh tú, đẹp trai, nhưng lại nhu nhược.

Sau khi Tống Liên dứt lời, con trai thứ hai nhà họ Cố, Cố Vọng Nam lại lên tiếng.

“Đúng, gọi cả anh em của tiểu Viêm đến, tổ chức ba ngày ba đêm.”

“Cháu thấy, anh Thành Viêm nhất định không thích khoa trương.” Cố Thành Thấm vẫn ngồi bên người Cố Vọng Nam, nghe thấy người lớn bàn chuyện tổ chức tiệc sinh nhật ba ngày ba đêm, lại chen miệng vào.

Lộ ra vẻ mặt xem thường, mọi người đều không tìm hiểu tình huống.

Cô lại có thể nhìn ra được tâm tư của anh Thành Viêm, tất cả đều ở trên người chị dâu, mới tách ra mấy phút, ánh mắt anh Thành Viêm, vẫn đảo quanh trên cầu thang.

“Ai nói, khó có khi dượng hào phóng được một lần, để anh ấyxuất huyết một lần đi, tổ chức năm ngày năm đêm.” Cố Thành Thấm dứt lời, Cố Thành Hiên lại lên tiếng.

Khẽ cười, giọng nói chậm rãi, nhạo báng Tống Liên.

Tống Liên nghe xong, chân mày nhíu lại, nhìn Cố Thành Hiên, uy hiếp nói: “Tiểu Hiên nói gì vậy, dượng hẹp hòi lúc nào.”

Mỗi người một câu, lúc này ông Lương cùng ông Cố đứng dậy đi tới phòng rửa tay.

Cơ thể thẳng tắp, bước chân trầm ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.