Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chậm rãi của Cố Thành Viêm.
“Vâng.”
Khả Lan nhỏ giọng trả lời, vừa dứt lời Cố Thành Viêm lại lên tiếng.
“Anh tới đón em.”
Dứt lời, liền cúp máy
Nghe thấy tiếng cúp máy, Khả Lan không khỏi hít sâu một hơi, quay đầu tiếp tục xem nội dung trong máy tính.
Phương Đồng ngồi đưa lưng về phía máy tính chợt mở miệng “Không phải là chồng cậu gọi đấy chứ?” Vừa rồi anh ta đã nghe giọng nói trong điện thoại.
Nghe thấy giọng người đàn ông rất cường thế, chỉ để bản thân nói, Lâm Khả Lan không có cơ hội mở miệng!
Chậc chậc.....Người đàn ông này không tốt lắm!
Đàn ông tốt nên giống như anh ta, vợ là trời, anh ta là lớp bùn dưới chân vợ, mặc vợ chà đạp, đáng tiếc, anh ta không có vợ.
Nghe thấy Phương Đồng nói, Khả Lan khẽ cười, không trả lời.
Tiếp tục xem nội dung trong máy tính.
Càng xem, chân mày Khả Lan càng nhíu chặt hơn.
......Lưu Cục tham ô lớn, không có bằng chứng, Vưu Kỹ Mỹ là tình nhân, để lại dùng.
.....Trưởng Cục tham ô tài chính của công trình thủy lợi một tỷ hai, tạm để.
......
......Lâm Khả Lan con gái riêng Lâm Khải Nghiệp, tướng mạo đẹp, có thù địch với Lương Tú Ly, để lại dùng.
Ghi chú: sắp xếp cho mẹ Lâm Khả Lan bị bệnh, bệnh nặng không phải bệnh hiểm nghèo......
.....Người tình của Lâm Khải Nghiệp, Dương Tố Phương, con gái riêng của Dương Tố Phương, để lại dùng.
......
Nội dung không ngắn, Khả Lan nhìn những thứ liên quan đến mình, không muốn xem thêm nữa, tắt máy tính, không lên tiếng, thu lại thẻ nhớ, Khả Lan xách túi, đi xuống lầu.
Lúc này tâm tình cô rối bới, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Quả nhiên Lương Bảo Nhi nói không sai, trong trận địa này, cô chỉ là một quân cờ nhỏ.
Mẹ cô là con gái riêng của Dương tướng quân, bệnh nặng đã lâu không thể chữa là do có người cố ý sắp xếp, Lan Thư chọn cô làm người đại diện cho Quật Khởi, là bởi vì cô cùng Lan Thư cùng chung dòng máu.
Tính toán lại, cô phải gọi Lan Thư là dì.
Mà cô nghỉ học, công việc không thuận, bất đắc dĩ phải làm công việc quan hệ xã hội, gặp gỡ Lan Thư.
Cho đến sau đó nhảy dù, bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, tất cả đều có người sắp đặt.
Cô chỉ là một người nhỏ bé, đáng để Cố thủ trưởng tính toán sao?
Đáng giá sao?
Vì muốn bắt thủ lĩnh của nhóm tham ô, thăng lên thiếu tướng, hy sinh hôn nhân của mình, Cố thủ trưởng, thật sự hy sinh không ít!
Khả Lan đi nhanh, Phương Đồng nhìn không hiểu, không rõ sự việc thế nào.
Mà sai khi Khả Lan xuống lầu, hình như Cố Thành Viêm cũng vừa tới.
Khuôn mặt anh vốn dĩ có chút gấp gáp, nhưng sau khi thấy Khả Lan đi xuống, khuôn mặt trở lại yên tĩnh.
Hai người tới gần, Khả Lan rũ hai mắt, một tay nắm túi xách, một ray nắm chặt thành nắm đấm, không nhắc tới nội dung mà cô nhìn thấy.
Cố Thành Viêm đưa Khả Lan lên xe, tài xế mở cửa xe, bộ dáng cung kính, Khả Lan liếc nhìn, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Sau khi ngồi lên xe, anh bế cô ngồi lên đùi, chợt mở miệng: “Có tâm sự.” Hơi thở ấm áp, phun bên tai Khả Lan.
Chợt nghe Cố Thành Viêm nói, Khả Lan hoảng hốt trong lòng, từ từ nói: “Tính toán sổ sách của Quật Khởi, khiến cho người ta nhức đầu.” Khả Lan nói tới đây, hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình.
Sau đó ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh, trong suốt như nước, sáng ngời.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, chân mày nhíu lại, đưa tay vén sợi tóc rơi bên tai cô: “Vậy không cần, anh.......”
“Đây là công việc của em.” Khả Lan không đợi Cố Thành Viêm nói xong, liền vội vàng nói.
Người đàn ông này, đem người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, muốn bọn họ đi về phía đông, bọn họ cảm giác mình đi về hướng tây; nhưng cuối cùng phát hiện, vẫn là đi về phía đông.
Bệnh tình của mẹ lâu không khỏi, là do người đàn ông này sắp xếp, gặp gỡ Lan Thư, cũng là anh sắp xếp, thiếu chút nữa chết trên tay Triệu Lạp Dương, cũng là do người đàn ông này!
Cuối cùng mọi thứ đều do Cố thủ trưởng tính toán.
Lần đầu tiên Khả Lan cắt ngang lời Cố Thành Viêm, điều này làm cho Cố Thành Viêm ngây ngẩn cả người.
Anh khẽ nheo hai mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái đang tức giận, không lên tiếng, cũng đã nhận ra điều bất thường.
Khả Lan chợt thấy không khí có chút đè nén, trái tim chợt run lên, thầm suy nghĩ, sau đó đưa tay ôm eo anh: “Em thích công việc này, em không muốn mất nó.”
Nói tới đây, bàn tay run rẩy của Khả Lan dần dần bình tĩnh lại.
Giờ phút này không còng là bới móc mọi chuyện.
Thật ra thì, cô đã sớm nói, ủng hộ Cố Thành Viêm, bây giờ chỉ là chuyện nghiêm trọng hơn so với dự đoán của cô.
Lúc đầu, cô thật sự hơi giận, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Khả Lan nghiêm túc suy nghĩ, nếu như mẹ của cô, có thể bìn an trở về, mặc kệ lúc trước xảy ra chuyện gì, đều đã là chuyện của quá khứ, tương lai mới là quan trọng nhất.
Chính vì vậy, lúc này Khả Lan không trách Cố Thành Viêm, đây đều là công việc của anh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt hơi chìm xuống, đôi tay ôm chặt cô gái trong lòng, mím môi, sau một hồi, lúc này mới nói: “Cần anh giúp không?”
Ban đầu, Cố Thành Viêm nói muốn giúp cô, chống đối Lương Thị, nhưng thật ra là một cái bẫy để lừa gạt người nhà họ Dương.
Vậy hiện tại......Cố Thành Viêm lại một lần nữa giúp cô, có phải cũng có tầm nhìn khác hay không?
Nghĩ như vậy, khóe miệng Khả Lan nở nụ cười đắng chát.
“Không cần.” Khả Lan trầm giọng trả lời Cố Thành Viêm, bỗng nhiên thò tay ôm eo anh, cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười khổ sở.
Cố Thành Viêm không thấy sắc mặt của cô, nhưng có thể cảm thấy trong lời nói của cô có cảm giác xa lánh.
Anh tự tay kéo cô ra, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn về phía cô, há miệng muốn hỏi.
Nhưng Khả Lan chợt run lên, nhỏm dậy, chủ động hôn lên đôi môi anh.
Cô quyến rũ, cạy hàm răng anh, nâng lên đầu lưỡi của anh, liếm liếm, lại thấy anh không cử động.
Khả Lan không phải là cao thủ trong phương diện này, không thể khơi lên dục vọng của anh, đang muốn rút lui.
Anh chợt đưa tay, đè đầu cô xuống, xoay người, đè cô trên xe, bá đạo, tùy ý hút hương thơm trong miệng cô.
Nụ hôn của cô non nớt, còn nụ hôn của anh lại bá đạo.
Uhm......
Trong đầu thiếu không khí, làm Khả Lan nhỏ giọng phản kháng, càng lui về phía sau, anh càng ép chặt.
Khuôn mặt cô trắng nõn, dần dần trở nên ửng hồng, ánh mắt mờ mịt.
Cô bị hôn đến đỏ mặt, khó thở, thế nhưng lại cắn chặt môi cô, không chịu buông ra, đôi tay ôm chặt cô trong lòng.
Một lúc lâu......
Đến nhà họ Cố, xe dừng lại, lúc này Cố Thành Viêm mới buông Khả Lan ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô khóe miệng chợt nở nụ cười.
Anh tự tay ôm cô xuống xe, gió bên ngoài xe thổi tới, Khả Lan theo phản xạ nấp vào trong lòng Cố Thành Viêm.
“Lạnh quá.”
Khả Lan ở trong lòng Cố Thành Viêm nhỏ giọng nói, đôi tay ôm cổ Cố Thành Viêm, khuôn mặt chôn trong ngực anh.
Cô có thể cảm giác, lồng ngực anh phập phồng, thấy hầu kết ngọ nguậy.
Anh động tình, giờ phút này phía dưới đang dần trở nên cứng!
“Lên giường sẽ không lạnh.”
Cố Thành Viêm cúi đầu nhìn Khả Lan, trầm giọng trả lời, giọng nói khàn khàn, hết sức chịu đựng.
Nghe thấy lời anh nói, rồi lại nói: “Hôm nay em không muốn.” Dứt lời cô có cảm giác cơ thể Cố Thành Viêm bỗng nhiên cứng đờ, cánh tay cũng rung rung.
Cố Thành Viêm dừng bước, lại nhấc chân, ôm cô đi vào nhà.
Sau khi vào phòng, bước chân bên cạnh cô vẫn không ngừng, cúi đầu nói bên tai cô: “Em phải giúp anh một chút.” Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, như đang cầu xin cô đồng ý.
Khuôn mặt Khả Lan trở nên đỏ hồng, nhưng sau đó suy nghĩ, Khả Lan vẫn nói chắc như đinh đóng cột: “Hôm nay em thật sự không muốn.”