Khả Lan trả lời, khiến Cố Thành Viêm nhíu mày, anh cúi đầu nhìn cô, há miệng muốn hỏi một câu.
Khả Lan lấy thiệp mời từ trong túi ra.
Thở ra một hơi, chân mày thanh tú nhíu chặt: “Hôm nay em nhận được thiệp mời tham dự bữa tiệc, bảy giờ tối ngày mốt, vốn dĩ không muốn đi, nhưng không đi không được.” Khả Lan nói tới đây, mím môi, ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm.
Cô hy vọng anh sẽ hiểu, đồng ý cùng ủng hộ cô.
Cố Thành Viêm đưa tay nhận thiệp mời Khả Lan đưa tới, chân mày nhíu lại, dần dần buông ra, để thiệp mời qua một bên hỏi: “Ai đưa cho em.”
Dứt lời anh đưa tay, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Sau khi ngồi lên đùi anh, theo thói quen dựa vào trước ngực anh nói: “Một người tên Mộ Dung Triển, là trợ lý đắc lực của ông chủ.” Nói tới đây, Khả Lan chợt ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh, tiếp tục nói: “Hôm đó em sẽ đến biệt thự trên núi, anh không cần tới đón em.”
Hai ngày nay, Cố Thành Viêm tới Quật Khởi đón cô, mặc dù khiến cô hạnh phúc ngọt ngào.
Nhưng......Cô cũng lo lắng cho tiền đồ của anh!
Cố Thành Thấm nói không sai, phía sau Quật Khởi là xã hội đen, nếu dính tới, gây lớn chuyện, khó tránh sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Cố Thành Viêm.
Cho dù quyền thế ngập trời, nhưng nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền; lòng dân, cũng vô cùng quan trọng.
Vì vậy, Khả Lan nói Cố Thành Viêm sau này đừng tới Quật Khởi đón cô nữa.
Nghĩ đến đây, Khả Lan còn muốn nói chuyện, nói Cố Thành Viêm sau này không cần đến đón cô.
Nhưng......Cô còn chưa kịp mở miệng, Cố Thành Viêm chợt đưa tay nắm bả vai cô.
“Đừng đi.” Trong ánh mắt của anh, chợt lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất, sắc mặt lạnh lùng, lời nói kiên định.
Nghe thấy lời anh nói, Khả Lan hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm: “Anh biết việc này đối với em rất quan trọng, em không thể nào buông tha.” Khả Lan nói tới đây, cũng bối rối.
Nếu như cô nghe lời người nhà họ Cố, nghe lời Cố Thành Viêm, yên ổn sống ở nhà họ Cố, tất nhiên có thể hóa giải mối quan hệ của cô và người nhà họ Cố.
Nhưng kéo dài như thế, cô sợ, sẽ gặp phải chuyện giống như mẹ mình.
Bị người yêu bỏ.
Cố Thành Viêm có đáng tin?
Ngay cả cô cũng không biết.
Nếu như, lúc bắt đầu, cô không có quan hệ với nhà họ Lương, mẹ cô cũng không phải con gái riêng của Dương tướng quân, vậy cô và anh có thể gặp nhau không.
Cô không muốn sống núp bóng đàn ông.
Sau khi Khả Lan nói, cũng không nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời.
Ngước mắt, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Thành Viêm, biểu lộ khá âm trầm.
Cô mấp máy môi, đưa tay ôm eo anh, làm nũng: “Lần này thôi!” Cô không thể buông tha 5% cổ phần.
“Ừ!”
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trầm giọng trả lời, xem như đồng ý.
Cô vui là được.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, chợt cảm thấy nhẹ nhõm, hai tay ôm chặt anh nói: “Sau này anh đừng tới Quật Khởi đón em, đối......”
“Tại sao?”
Khả Lan còn chưa nói hết, Cố Thành Viêm liền trầm giọng hỏi lại.
Nghe Khả Lan nói nhưu vậy, trong lòng anh cảm thấy nóng nảy, cô đang sợ cái gì?
Lời nói chợt bị cắt ngang, khiến cho đầu Khả Lan run lên, cảm thấy hơi sợ hãi, cô cảm thấy anh đang tức giận.
“Em sợ ảnh hưởng đến anh.”
Khả Lan thành thật trả lời, cô sợ mình làm ảnh hưởng tới anh, cô hy vọng giấu chuyện họ là vợ chồng.
Nhưng lời như vậy, vào tai Cố Thành Viêm, lại khiến anh cảm thấy cực kỳ chói tai.
Anh bỗng nhiên đưa tay, nắm bả vai Khả Lan, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan, vẻ mặt âm trầm.
Thấy bộ dáng của Cố Thành Viêm, Khả Lan khẽ run, ánh mắt né tránh ánh mắt anh, bả vai lại bị Cố Thành Viêm bóp đến đau.
Im lặng hồi lâu......
“Không sao.” Cố Thành Viêm dần dần buông lỏng bả vai Khả Lan, nhẹ giọng trả lời Khả Lan.
Đón người nhà, không sao.
Nhưng, Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy, lại nhìn đắng trước, một chiếc xe Audi màu đen, một chiếc xe thương mại ở phía sau, không khó đoán ra, đây đều vì muốn bảo vệ thủ trưởng!
Song lại là thiếu tướng, thân phận không thể giống như người bình thường.
Bây giờ Cố Thành Viêm không quan tâm, nhưng cô sợ, nếu như có một ngày, Cố Thành Viêm xảy ra chuyện, như vậy, tất cả vấn đề cùng bất mãn đều hướng về phía cô.
Cố Thành Viêm có đặt mình vào hoàn cảnh của cô mà nghĩ cho cô không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan chợt cảm thấy khó chịu, cảm thấy bất mãn, liền vội vàng trả lời Cố Thành Viêm.
“Nhưng em có sao.”
Nói những lời trong lòng mình ra, sau khi dứt lời, lại phát hiện ra mình quá vội vàng, thậm chí không thể che giấu cơn giận trong lòng.
Cô đột nhiên sợ Cố Thành Viêm nghe thấy lời cô nói sẽ không vui, nhưng lời đã nói ra không thể thu trở lại.
Không khí trở nên đè nén.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt Cố Thành Viêm kinh ngạc, không ngờ, Khả Lan lại nói như vậy.
Mà ánh mắt Khả Lan, lại nhìn thẳng anh, môi mỏng mím chặt, lời đã nói ra khỏi miệng, chuyện này, phải làm rõ.
Lát sau......
“Anh tin tưởng, sẽ không có việc gì.” Cố Thành Viêm đưa tay ôm cô vào lòng, nói với cô, sẽ không sao.
Nhưng hai người đã kết hôn, sớm muộn gì cũng sẽ công bố với mọi người.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, chợt có cảm giác dở khóc dở cười, tin tưởng anh?
Giữa bọn họ, có thể tin tưởng bao nhiêu?
Khả Lan suy nghĩ hồi lâu lại nói: “Chuyện Lan Thư, mặc dù không có công bố, nhưng Quật Khởi đã bắt đầu chịu ảnh hưởng lớn.” Cố Thành Viêm là người hiểu chuyện của Lan Thư nhất.
Cô không biết, Cố Thành Viêm có chú ý tin tức về danh nghiệp hay không, nhưng hiệp hội thương mại thu hồi quyền của Quật Khởi, bởi vì chuyện của Lan Thư, không có cách nào nổi lên.
“Mặc dù anh điều tra chị ta, nhưng lại trừng trị tội ác, nếu để cho người khác biết, ngày nào anh cũng tới Quật Khởi, người khác sẽ nghĩ thế nào?”
“Một người khó có thể chống lại miệng lưỡi thiên hạ, em.....Quan tâm tới sự an toàn của anh.” Khả Lan nói tới đây, bỗng nhiên rũ hai mắt, khó có thể nói ra cảm giác trong lòng lúc này.
Cô làm như vậy, thật sự là quan tâm tới sự an nguy cùng với tiền đồ của Cố Thành Viêm.
Lúc này, lời của cô, đang cẩn thận lấy lòng anh, cẩn thận quan sát khuôn mặt của anh.
Cô chợt thấy, như vậy rất mệt, hơn nữa, vô cùng buồn cười.
Cô muốn lớn tiếng hỏi Cố Thành Viêm, anh cưng chiều cô, có phải do lưu luyến với thời niên thiếu hay không?
Nếu như không lưu luyến thời niên thiếu, cô đối với anh mà nói, có phải cũng chỉ là một quân cờ, có thể tan mất bất cứ lúc nào, bởi vì cô tự sinh tự diệt!
Nhưng bây giờ cô không dám hỏi, cô sợ, hạnh phúc cứ như vậy biến mất, không còn dư lại chút nào.
Cô sợ, câu trả lời của Cố Thành Viêm, là đáp án mà cô không muốn.
Hồi lâu......
“Anh đồng ý với em.” Cuối cùng Cố Thành Viêm gật đầu đồng ý với yêu cầu của Khả Lan.
Khả Lan nói không sai, một người khó có thể chống lại miệng lưỡi của thiên hạ!
Anh luôn cho rằng, anh đi lại Quật Khởi quá thường xuyên không tốt.
Nhưng anh không để ý, anh hy vọng cô vui vẻ.
Mà bây giờ sự hiện diện của anh, lại làm cô mất hứng.
Trong nháy mắt, trong lòng anh dâng lên lửa giận, cô gái này, từng chút từng chút một bài xích anh, muốn tự lập.
Anh không thể không nhìn ra, nhưng lại dung túng cô, che chở cô.
Anh hy vọng cô được vui vẻ.
“Cảm ơn.” Khả Lan thấy Cố Thành Viêm đồng ý, nhỏ giọng cảm ơn, sau khi nói xong, cô lại buồn cười, rõ ràng nếu suy nghĩ lại, lại trở thành cô cầu xin Cố Thành Viêm.
Nhưng lúc này, bọn họ lại không biết suy nghĩ của đối phương thế nào.
Xe chạy chậm dần.
Vào trong khuôn viên, dừng trước sân nhà họ Cố.
Hôm qua tuyết rơi cả ngày, sáng sớm hôm nay dừng rơi, nhưng đến buổi tối, bông tuyết lại rơi.
Sau khi xe dừng lại, Khả Lan xuống xe, liền thấy lạnh thấu xương, cô theo bản năng hai tay nắt chặt, bả vai nhô lên, cơ thể khẽ rụt một cái, muốn xoa tan khí lạnh.
Mà lúc này, Cố Thành Viêm đi theo phía sau Khả Lan, lại đưa tay cởi áo khoác ngoài, kéo cô vào lòng áo khoác bao quanh người cô.
Cố Thành Viêm vẫn mặc đồ, chỉ là bên trong là đồ thường ngày.
Cố Thành Viêm cử động, làm Khả Lan dựa vào người, cô ngước mắt nhìn anh, không lên tiếng, lại đưa tay, vòng quanh eo cô, ôm chặt, thu lấy hơi ấm trên người anh.
Anh thấy động tác của cô, nắm chặt tay cô.
Hai người đi vào trong nhà, bởi vì là giờ ăn cơm tối, hai người mới vừa vào nhà, liền nhìn thấy ông bà Cố, ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
Theo thứ tự, Cố Thành Hiên và Cố Thành Thấm cũng ngồi một bên.
Sắc mặt ông bà Cố bình tĩnh, Cố Thành Hiên cúi đầu chơi điện thoại di động, Cố Thành Thấm lạnh lùng nhìn Lâm Khả Lan, lúc nhìn thấy hai người ôm nhau đầy thân mặt, trong mắt khó có thể che giấu sự không vui.
Thấy trong nhà có người, Khả Lan lại ở trong lòng Cố Thành Viêm giãy giụa muốn ra ngoài.
Nhưng sức lực của cô quá nhỏ, nếu Cố Thành Viêm không đồng ý cho cô ra ngoài, ngay cả cơ hội cô cử động cũng không có.
“Về rồi thì nhanh ăn cơm.”
Ông Cố thấy Khả Lan cùng Cố Thành Viêm về, trầm giọng nói, sau đó đứng dậy đi về phía sau phòng khách.
Mà những người khác, thấy ông Cố đứng dậy, liền đứng dậy đi theo.
Khả Lan thấy như vậy, hơi ngừng lại, đẩy Cố Thành Viêm ra, đi theo mọi người.
Đợi sau khi mọi người đi tới phòng ăn, còn chưa có ngồi xuống, Khả Lan liền ngửi thấy mùi dấm chua.
Ngửi thấy mùi như vậy, cả khuôn mặt Khả Lan tối sầm.
Cô không ăn dấm, cả một bàn ăn toàn những món có dấm.
Là bà Cố muốn nhắc nhở cô sao?
Lúc này, chưa ngồi xuống, cô đã không có khẩu vị!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan đảo về phía bà Cố, bất đắc dĩ thở dài một hơi, thu ánh mắt về.
Tức nhưng cô chỉ có thể chấp nhận.
Vì Vậy Khả Lan cùng Cố Thành Viêm ngồi xuống, cầm chén đũa lên, giống như những người khác, từ từ ăn cơm tối.
Tuy động tác của cô lúc này chậm chạp, thái độ nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng trong mũi trong miệng, đều là mùi dấm khiến cô buồn nôn.
Dạ dày Khả Lan chợt trở nên khó chịu.
Cô có cảm giác buồn nôn, sắc mặt khó chịu, cho đến khi không thể nào chịu được nữa, Khả Lan chợt đứng dậy.