Sau khi nhập số điện thoại của mình vào, Khả Lan mới tạo số liên lạc, sau đó nhập tên, cuối cùng mới đưa cho Cố Thành Viêm.
Sau khi thấy Khả Lan lưu số điện thoại, lúc này Cố Thành Viêm mới lấy điện thoại lại.
Ánh mắt hơi liếc nhìn Khả Lan, đôi lông mi thon dài khẽ chớp, con ngươi đen nhánh, luôn nhìn anh một cách cẩn thận, bộ ngực to lớn mê người
giống như đang mời chào người tới hái.
“Mua cái gì?” Cố Thành
Viêm nhắc lại câu hỏi mà lúc nãy Khả Lan không nghe rõ, bình tĩnh hỏi
lại lần nữa, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt không vui không buồn như cũ,
lời nói thanh thoát, làm cho người ta cảm thấy lỗ chân lông đều dựng hết lên.
Khả Lan hơi dừng lại, giương mắt nhìn về phía Cố Thành
Viêm, cảm thấy hình như lúc nãy Cố Thành Viêm hỏi như vậy, nhưng lại
không xác định lắm.
Chỉ là, bây giờ Khả Lan nghe rõ lời Cố
Thành Viêm hỏi, không dám chậm trễ, vội vàng giơ cao túi đồ trong tay
nói: “Mua hai bộ quần áo.”
Khả Lan nói tới đây, đột nhiên
giống như nhớ ra điều gì đó, vội vàng móc từ trong túi ra thẻ ngân hàng, đưa cho Cố Thành Viêm nói: “Tôi đã mua quần áo rồi, trả lại thẻ cho
anh.” Cô cũng không muốn lại dùng thẻ này.
Cố Thành Viêm liếc
nhìn Khả Lan lấy thẻ ngân hàng ra, không nhận, mặt vẫn bình tĩnh nói:
“Cô cầm đi, sau này sẽ phải dùng đến.” Cố Thành Viêm nói tới đây lại
liếc nhìn quần áo mà Khả Lan đã mua.
Mặc dù ở trong túi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút, là một bộ quần áo màu trắng tinh khiết,
anh thật sự không nhìn nhầm người.
Lúc Khả Lan cùng Cố Thành
Viêm quay về nhà họ Cố, mặt trời đã lặn, ánh mặt trời ngã về phía tây,
chân trời màu hồng, khiến cho cảnh sắc bên ngoài nhà họ Cố được bao bọc
bởi một tầng ánh sáng mỏng màu hồng, cao quý và huyền ảo.
Khả Lan vẫn đi theo phía sau Cố Thành Viêm.
Vừa mới vào nhà, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đang đứng chờ.
Ánh mắt người phụ nữ ôn hòa, sắc mặt bình yên, bên hông mặc một cái tạp dề màu trắng, vóc người hơi mập nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác gọn gàng.
Chắc đây là dì Lưu mà Cố Thành Viêm đã nhắc tới!
“Cậu chủ, cô.......chủ.” Dì Lưu nhìn thấy Cố Thành Viêm đi vào nhà, đầu tiên chào anh, sau đó nhìn thấy Khả Lan, rõ ràng hơi sửng sốt, đối với
sự xuất hiện của Khả Lan, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Cô chủ?
Vốn dĩ cậu chủ không có bạn gái, đột nhiên lại đưa một cô gái về nhà
khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ đến còn đăng ký kết hôn, chuyện này.......Làm cho người ta không dám tin.
Không
phải cậu chủ phải đính hôn với con gái nhà họ Lương sao, đột nhiên kết
hôn, ông chủ có biết hay không? Bà chủ có đồng ý không?
Dì Lưu cảm thấy kỳ quái trong lòng, nhưng động tác trên tay vẫn thuần thục,
nhận áo khoác mà cậu chủ cởi ra, lại nhận đồ trong tay Khả Lan.
Cố Thành Viêm đi thẳng vào trong nhà, Khả Lan liền đi theo, đi qua cửa
chính, đập vào mắt chính là cách trang trí cầu kỳ theo kiểu Trung Quốc
cổ đại, gỗ lim, hoa cúc vàng......
Lúc trước Khả Lan chỉ mới nhìn sơ qua chứ chưa đi sâu vào bên trong.
Đến phía sau mới phát hiện, phía sau có một cái bàn đá cẩm thạch hình tròn, trên bàn bày thức ăn còn đang bốc hơi.
Mà phía trên tường ở phía bắc của cái bàn tròn, treo bức tranh thêu hoa mẫu đơn trên nền gấm Tô Châu một cách tinh xảo, rắc nhũ màu vàng, dưới
sự chiếu sáng của ánh đèn trong phòng, rực rỡ chói lóa, tạo nên một giá
trị xa xỉ!
Cố Thành Viêm giúp Khả Lan kéo ghế ra, để Khả Lan ngồi xuống, bản thân ngồi bên cạnh Khả Lan.
Anh cũng thấy đôi mắt đen nhánh của Khả Lan đang đánh giá khắp phòng,
ánh mắt dừng lại trên bức tranh thêu, nhưng anh cũng không giải thích
nhiều.
Bà nội lúc còn trẻ từng là một người thêu tranh, bức
tranh thêu nào cũng nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng bây giờ già rồi,
mắt không nhìn rõ, không thể thêu được nữa.
Trong lòng Cố
Thành Viêm rất rõ ràng, hôn nhân là thành lập mối quan hệ đồng minh,
nhưng so với cô gái điêu ngoa nhà họ Lương kia, anh tình nguyện cưới một bình hoa khéo léo biết nghe lời để về bày trong nhà.
Quá trình ăn cơm đối với Khả Lan mà nói, dài đằng đẵng.
Không phải là ăn không ngon, mà là Cố Thành Viêm ở bên cạnh cô, cộng
thêm hoàn cảnh xa lạ, không khí yên tĩnh, khiến cho tim cô
đập....thịch......thịch......
Cô không dám ăn quá nhanh, cũng không dám ăn quá chậm, mặt ngoài lạnh nhạt như nước, trong lòng đã sớm sôi trào mãnh liệt.
Lúc ăn cơm cô luôn nhìn Cố Thành Viêm, nhìn thấy Cố Thành Viêm ăn no đứng dậy, Khả Lan chần chờ, cũng đứng dậy theo.
Sau đó thấy Cố Thành Viêm không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh đi lên lầu, Khả Lan dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía dì Lưu.
Dì Lưu đang dọn chén bát bị Khả Lan nhìn như vậy, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.
Khả Lan cũng không nói gì, đi tới giúp dì Lưu, nói chuyện giống như
người nhà: “Dì biết bức tranh trên tường kia của ai không?”
Bức tranh thêu tinh xảo, cực kỳ thu hút người xem, mà Khả Lan không phải đặc biệt để ý tới bức tranh thêu, chẳng qua cô cảm thấy, mình nên hỏi
một chút, không muốn vội vã đi lên lầu với Cố Thành Viêm.
Đối với việc Khả Lan giúp mình dọn dẹp bát đũa, sắc mặt dì Lưu thoáng hiện lên sự kinh ngạc và hoài nghi.
Cô chủ giúp bà, mặc kệ là có tầm nhìn hay không có tầm nhìn, dù sao con gái nhà họ Lương vẫn tốt hơn.
“Là bà chủ thêu lúc còn khỏe mạnh, cũng sắp thành chế tác lâu đời.” Dì
Lưu vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh như cũ, trả lời Khả Lan, mặc dù trong lòng rất vui.
“Thì ra là bà thêu!” Khả Lan nghe thấy dì Lưu nói,
khuôn mặt nở nụ cười, khó trách lúc trước dì Vương nói lúc cô xem mắt
phải nói thích thêu tranh, thì ra nhà họ Cố, còn có buổi họp về thêu
thùa của bà cụ!
Nhưng mà, bà cụ là một người thêu thùa, vậy kỹ năng thêu của cô có thể bị lộ ra không?
Xem ra cô phải học cách thêu.
Sau khi Khả Lan giúp đỡ dì Lưu dọn dẹp bát đũa, sắc trời đã tối hơn.
Dì Lưu nói cho cô biết, quần áo của cô đã được chuyển vào phòng, nếu có chuyện gì, cứ gọi bà.
Khả Lan không nói thêm gì, sắc mặt bình tĩnh gật đầu một cái rồi đi lên lầu.
Trong lòng vô vùng bối rối.
Tối hôm nay, không phải cô phải ngủ với Cố thủ trưởng chứ?
Nghĩ đến việc ngủ chung Khả Lan lại thấy sợ, tình hình của cô và Cố
Thành Viêm hiện tại, thật không khác gì tình một đem, chỉ là một người
dùng thời gian lâu dài, một người dùng thời gian ngắn ngủi.
Lúc Khả Lan đi lên lầu, Cố Thành Viêm không đóng cửa, khép hờ, cô nhẹ
nhàng gõ mấy cái, không ai trả lời, liền to gan đẩy cửa đi vào.
Trong phòng làm cho người ta cảm thấy trống rỗng, ngoại trừ tiếng nước chảy trong phòng tắm, còn lại hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Thành Viêm đang tắm, cho nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Khả Lan nhìn thấy tất cả quần áo của mình đều đặt trên giường Cố Thành
Viêm, đi tới muốn thu dọn treo vào tủ quần áo, lại nghe thấy tiếng leng
keng......
Lúc này cửa phòng tắm mở ra.
Cố Thành
Viêm chỉ dùng một cái khăn lông màu trắng, quây nửa thân dưới, lồng ngực cường tráng, bắp thịt chắc nịch khắc họa ra đường cong hoàn mỹ.
Thấy Cố Thành Viêm vừa mới tắm xong đi ra, Khả Lan không khỏi hít sâu một hơi.
Rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, vóc người cũng hết sức hoàn mỹ, nói là
không lấy được vợ mà phải đi xem mắt, thật đúng là làm cho người ta khó
có thể tin.