Bị bỏ thuốc, đánh bất tỉnh, hoàn toàn ngoài dự đoán của Khả Lan.
Theo lý thuyết, đây là lãnh địa của ông chủ Lãnh, không ai dám làm loạn.
Nhưng lại có người cố tình làm như vậy.
Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc......
Diệp Huệ tìm bóng dáng Khả Lan bốn phía, gấp đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng.
Kim Hạo cũng xem như là bạn làm ăn của Khả Lan, lúc này bạn làm ăn mất tích, anh ta tự nhiên cũng giúp tìm kiếm.
Mọi người tản đi, Diệp Huệ cùng hai người vẫn đi quanh trong biệt thự, bị Mộ Dung Triển thấy được, liền nghĩ cách cho người đưa bọn họ ra ngoài.
Diệp Huệ cùng Kim Hạo bị Mộ Dung Triển đuổi ra ngoài biệt thự, trong lòng bỗng hoài nghi về sự mất tích của Khả Lan, đứng bên ngoài thật lâu không chịu rời đi.
Diệp Huệ vội vã gọi điện thoại cho Cố thủ trưởng, điện thoại lại tắt máy.
Kim Hạo chần chừ, không dám tìm người giúp, đây là nhà họ Lãnh.
Mà ở trên lầu hai của nhà họ Lãnh, ông chủ Lãnh vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy trên giường ở trong phòng đột nhiên có một cô gái.....Lâm Khả Lan.
Thấy Lâm Khả Lan, trong lòng anh ta có cảm giác nóng nảy.
Tên nhóc này, đùa kiểu gì vậy!
“Tiểu Triển.”
Ông chủ Lãnh xoay người ra cửa, kêu Mộ Dung Triển, dám đùa kiểu này, ở đây, trừ tiểu Triển ra không còn ai khác.
Mộ Dung Triển nghe thấy ông chủ cua mình lớn tiếng kêu, nhấc chân, đang muốn đi về phía ông chủ, nhưng chần chừ, lại dừng bước.
Thời điểm này, ông chủ gọi anh ta làm gì.
Mộ Dung Triển không lập tức xuất hiện, ông chủ Lãnh lại trầm giọng kêu “tiểu Triển”
Lại một lần nữa nghe tiếng ông chủ kêu, Mộ Dung Triển không dám nghĩ tại sao nữa, bước nhanh đi về phía phòng của ông chủ, lúc nhìn khuôn mặt ông chủ không vui, cậu cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Đưa cô ấy về.”
Ông chủ Lãnh thấy Mộ Dung Triển tới, không nói gì nhiều, đẩy cửa phòng, bảo Mộ Dung Triển đưa người về.
Mộ Dung Triển nghe ông chủ nói, lại không đồng ý.
Dù gì cũng là đàn ông, sao thấy phụ nữ lại không động lòng?
Mộ Dung Triển vẫn còn chần chừ, không muốn đen người đi.
Bên kia sắc mặt ông chủ đã trầm xuống, gọi một tiếng “tiểu Triển”.
Khiến vẻ mặt Mộ Dung Triển run lên.
“Ông chủ, đã cho uống thuốc.”
Mộ Dung Triển vội vàng nói, theo bản năng nhìn tình huống trong phòng.
Cô gái trong phòng đang ngủ say, không có biểu hiện bị cho uống thuốc, chẳng lẽ, thuốc này có tác dụng chậm?
Ông chủ nghe thấy Mộ Dung Triển nói như vậy, vẻ mặt âm trầm, quay đầu nhìn cô gái nằm trong phòng, thấy không có phản ứng gì, lại nói: “Trước tiên cứ đưa cô ấy về.” Dứt lời, anh ta xoay người đang chuẩn bị đi về phía phòng làm việc.
Nhưng một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Đưa về làm gì? Nhà họ Cố không có gì tốt.”
Dứt lời, ông Lãnh ngồi trên xe lăn, do bị bệnh nên được y tá chăm sóc đẩy tới.
Cơ thể ông như một cư sĩ, lông mày tóc trắng, cầm hai viên phỉ thúy trong tay,
khẽ nhíu mày, có chút không vui.
Ông chủ Lãnh nghe ông Lãnh nói, nhíu mày lại, xoay người, đẩy ông Lãnh đi vào phòng.
Đóng cửa lại, ông Lãnh lại lên tiếng.
“Tiểu Viêm, ông ngoại đều là vì muốn tốt cho hai đứa.”
Ông Lãnh cho Lâm Khả Lan uống thuốc kích trứng để nhanh mang thai.
Hai mươi sáu năm trước, con gái ông, cháu gái ông đều rời ông mà đi, hiện tại, ông chỉ muốn nhân khẩu thịnh vượng.
......
Lúc Khả Lan khôi phục tri giác, đầu óc trầm trầm, sau gáy càng thêm đau.
Tiềm thức của cô dừng lại lúc trước giai đoạn nguy hiểm, vừa có tri giác, cả người liền bắt đầu giãy giạu, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo.
Không ngờ phát hiện ra, mình đã về nhà họ Cố.
Không chỉ quay về nhà họ Cố, bên cạnh cô, còn có bóng dáng quen thuộc......Cố Thành Viêm.
Nhìn thấy Cố Thành Viêm, Khả Lan lại giật mình, vừa rồi không phải đang ở nhà họ Lãnh sao?
Hình như Cố Thành Viêm mới vừa tỉnh lại, mở hai mắt, từ trên giường bò dậy, mở đèn ở đầu giường, nhìn về phía Khả Lan nói: “Sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Một câu không nhẹ không nặng, bình tĩnh tự nhiên.
Nhưng lời này lọt vào tai Khả Lan, lại cảm thấy càng thêm nghi ngờ.
Cô xác định, cô đến biệt thự ở lưng chừng núi, càng xác định hơn nữa là cảm giác đau đớn ở sau gáy, bởi vi bị người ta đánh mà có.
Vậy tình huống hiện tại là thế nào?
Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu nói: “Không có” Dứt lời, Khả Lan nằm lại trên giường, Cố Thành Viêm tắt đèn.
Nhưng, mới vừa nằm xuống, Khả Lan lại mở miệng hỏi: “Không phải anh tới doanh trại sao? Anh về lúc nào?”
Trong đêm tối, Khả Lan nhìn bóng dáng của Cố Thành Viêm trong bóng tối.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, lật người ôm cô vào lòng: “Vừa mới về.”
Giọng nói anh có vẻ lười biếng, tựa như cực kỳ mệt mỏi, nặng nề.
Nghe thấy anh trả lời, Khả Lan rũ hai mắt, suy nghĩ.
Nếu như Cố Thành Viêm vừa quay về, cô về bằng cách nào, khẳng định Cố Thành Viêm không biết.
“Lúc anh quay về, em......đang ngủ?” Khả Lan thử dò xét.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, cơ thể giật giật, càng ôm chặt hơn, gật đầu “Ừ” một tiếng, liền không trả lời nữa.
Khả Lan cảm thấy anh như vậy, liền không nói gì nữa, khép hai mắt, khó hiểu, làm cô khó có thể ngủ.
Nghi ngờ đến sáng.
......
Trời vừa sáng, Khả Lan liền rời giường.
Cố thành Viêm hình như cực kỳ mệt mỏi, cô rời giường thì Cố Thành Viêm vẫn còn đang trong giấc mộng.
Khả Lan không quấy rầy Cố Thành Viêm, rời giường, liền xuống lầu, hỏi dì Lưu, hôm qua cô về nhà thế nào.
Dì Lưu nói cho cô biết, là Diệp Huệ đưa cô về, những thứ khác bà không rõ lắm.
Không hỏi được gì từ dì Lưu, Khả Lan cũng không hỏi nhiều.
Nhìn đồng hồ, trở về phòng cầm túi xách, Cố Thành Viêm vẫn còn đang ngủ.
Khó có khi nào Cố Thành Viêm ngủ nhiều như vậy, chắc là do quá mệt, mới như vậy.
Khả Lan nhìn anh, thở dài, lúc này mới xoay người đi làm.
Diệp Huệ đãm sớm chờ Khả Lan ở bên ngoài.
Khả Lan ngồi lên xe, mở miệng liền hỏi Diệp Huệ chuyện ngày hôm qua.
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Dứt lời Khả Lan nhìn Diệp Huệ.
Mà Diệp Huệ sau khi nghe Khả Lan hỏi như vậy, thành thật trả lời: “Hôm qua cô đi nhà vệ sinh, sau đó không thấy đâu nữa.”
“Tôi cùng Kim Hạo muốn ở trong biệt thự tìm cô, lại bị Mộ Dung Triển đuổi ra ngoài.”
“Sau đó, cũng không biết thế nào, bọn họ lại ôm cô ra, để bọn tôi đưa cô về nhà.”
Cô nghiêng đầu nhìn Khả Lan, nhíu mày nói: “Hôm qua là ông chủ Lãnh ôm cô ra, thật kỳ quái.”
Lúc ấy Diệp Huệ không hiểu, tại sao ông chủ Lãnh lại tự mình ôm Khả Lan ra ngoài, hơn nữa, còn đưa tới tận xe, còn có địch ý với Kim Hạo rất rõ ràng.
Cô và Khả Lan đều là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ Lãnh, theo lý thuyết, ông chủ Lãnh, không thể nào vừa thấy Khả Lan đã yêu, hãy nhìn thái độ của ông chủ Lãnh, xác thực làm cho người ta không hiểu.
Khả Lan nghe Diệp Huệ nói như vậy, trong lòng cũng bối rối, chuyện này có liên quan đến Mộ Dung Triển.
Nhưng tại sao Mộ Dung Triển lại đối với cô như vậy, tại sao ông chủ Lãnh lại tự mình ôm cô ra ngoài?
Chẳng lẽ, cô lại có hình dáng giống người vợ đã chết của ông chủ Lãnh?
Mộ Dung Triển muốn tặng cô cho ông chủ Lãnh?
Mà ông chủ Lãnh, là chính nhân quân tử! Không muốn động vào cô?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Khả Lan chợt run rẩy, sẽ không máu chó như vậy chứ.
Rồi sau đó.......
Khả Lan đến Quật Khởi, mới vừa vào phòng làm việc, liền nhìn thấy Mộ Dung Triển, đang ngồi bắt chéo chân trên ghế của cô, liếc nhìn máy tính bảng trong tay.
Nhìn thấy Mộ Dung Triển, trong lòng Khả Lan chợt cảm thây tức giận, để túi xách xuống, đi tới trước mặt Mộ Dung Triển.
Mấp máy môi, vẻ mặt biểu lộ khá lạnh lùng, nhìn Mộ Dung Triển nói: “Tiểu Triển, cậu nói rõ một chút, tại sao hôm qua cậu lại đối với tôi như vậy?”
Dứt lời, Khả Lan đưa tay đoạt lấy máy tính bảng trong tay Mộ Dung Triển, đặt ở sau lưng, hừ lạnh một tiếng.
Một Dung Triển đột nhiên bị đoạt máy tính bảng, có chút gấp gáp, để chân xuống, liền muốn đoạt lại máy tính bảng.
Khả Lan lui lại hai bước, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Dương, chờ cậu ta nói rõ chuyện ngày hôm qua, giải thích rõ một chút.
Không lấy được máy tính, Mộ Dung Triển cũng không gấp, quay lại ghế ngồi, thở dài nói: “Tôi nói Lâm chủ tịch này, ông chủ vì cô phá lệ mấy lần, chẳng lẽ cô thật sự không hiểu gì?” Dứt lời, Mộ Dung Triển từ trên ghế đứng dậy, đi về phía Khả Lan.
Nhếch miệng nở nụ cười lưu manh.
Tuy nói chuyện hôm qua không thành công, nhưng ít ra còn có thể chứng minh một chút chuyện.
Ông chủ Lãnh thật sự có gian tình với Lâm Khả Lan, chỉ là anh ta không hiểu, hôm qua có cơ hội tốt như vậy, sao ông chủ không dùng!
Chẳng lẽ, ông chủ còn muốn giống như thủ lĩnh của giới chính trị, lấy cách thức tiêu chuẩn để đánh giá lãng mạn?
Lãng......mạn, đến cuối cùng, không phải cùng chung một mục đích sao!
Ngủ với phụ nữ, sinh con.
“....Vậy cậu cũng không nên đối với tôi như vậy.” Khả Lan nghe Mộ Dung Triển nói liền lạnh giọng trả lời.
Logic gì đó, phá lệ mấy lần, liền phải ngủ cùng sao?
Cô lại không xin ông chủ phải vì cô!
Nhìn lại......Cô thật đúng là phải phòng bị một chút.
Mộ Dung Triển vừa nghe Khả Lan nói như thế, càng vui vẻ hơn, đưa tay đoạt lấy máy tính bảng trong tay khả Lan, cười có chút mập mờ: “Nếu hôm qua không phải là tôi, sẽ không nhìn ra ông chủ Lãnh quan tâm cô......cô nên cảm ơn tôi, sau đó phát huy sức hấp dẫn của mình, nhà họ Lãnh đã có thể có một mầm non!”
Mộ Dung Triển cảm thấy, Lâm Khả Lan thay vì sống ở nhà họ Cố, không bằng nghe lời ông chủ của anh ta, phóng đãng, tự nhiên, không kiềm chế được.
Nhà họ Cố là gia đình thế nào? Bọn họ chính là người trong quân đội, hai mươi sáu anwm trước, diệt ba đời nhà họ Lãnh!
Nếu như không phải ông Lãnh có cháu ngoại thất lạc nhiều năm, sợ rằng nhà họ Lãnh đã tuyệt hậu rồi!
Lời nói của Mộ Dung Triển khiến Khả Lan cảm thấy dở khóc dở cười.
Xem như nhà họ Lãnh giàu có nhất cả nước, cô cũng không có khả năng hòa hợp mối quan hệ của ông chủ Lãnh, bởi vì......Cô đã kết hôn.
Nghĩ đến đây, Khả Lan thở dài một hơi, trong lòng suy nghĩ, sau đó đổi đề tài: “Hôm nay cậu tới đây làm gì?”
Khả Lan chợt thay đổi đề tài, lúc này Mộ Dung Triển mới nhớ tới nhiệm vụ tới Quật Khởi ngày hôm nay.
Dừng một chút.
Cậu từ trong ngực cần một danh sách, cùng một tờ chi phiếu, đưa tới tay Khả Lan.
“Tiền mà ông chủ quyên góp được là 1.13 tỷ, do cô sắp xếp.” Dứt lời, Mộ Dung Triển khẽ nheo hai mắt, nói không có gian tình, làm sao cậu có thể tin!
Đưa hết số tiền lớn cho cô!
Mà Khả Lan nhận số tiền cùng danh sách Mộ Dung Triển đưa tới, nhất thời mông lung.
Đúng là ông chủ lớn, vừa ra tay liền thu hồi được một khoản tiền lớn!
“Là quyên góp, cô nhớ kỹ chưa.” Mộ Dung Triển thấy Khả Lan ngây ngẩn người, liền nhắc nhở.
Khoản tiền quyên góp này đừng dùng lung tung!
Nghe thấy lời Mộ Dung Triển nói, Khả Lan gật đầu, bày tỏ ghi nhớ.
Nhưng trong lòng chần chừ, muốn sửa lại căn phòng lúc trước, sau đó giúp đỡ học sinh đại học, những người bị bệnh nặng không có nơi chạy chữa! Còn có viện dưỡng lão, trường tiểu học.....
Suy nghĩ một chút, khóe miệng Khả Lan nở nụ cười, cho dù bên ngoài trời đầy băng tuyết, cô lại cảm thấy tâm tình vô cùng rực rỡ.
Rồi sau đó......
Sau khi Mộ Dung Triển dặn dò cô một số chuyện, liền đem những món đồ vòng tay, nhẫn, dây chuyền mà Khả Lan cởi ra trả lại cho Khả Lan, liền rời đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm chuyện ông chủ Lãnh.
Khả Lan không để ý tới nữa.
Sau khi tiễn Mộ Dung Triển, Khả Lan nhìn tiền quyên góp trong tay, trong lòng suy nghĩ, cô có thể sắp xếp tiền quyên góp......nhưng dùng danh tiếng của Quật Khởi để quyên góp, nhất định phải tạo ra tiếng vang, mới có thể cứu vãn danh tiếng của Quật Khởi.
Chỉ là, Khả Lan lập tức nhức đầu không phải về vấn đề quyên góp, mà là Quật Khởi......vấn đề giảm biên chế.
Mặc dù Quật Khởi có vấn đề, nhưng ông chủ không muốn đóng cửa Quật Khởi.
Cho nên, hiện tại Quật Khởi nếu muốn sống sót, tất nhiên phải giảm biên chế.
Giảm biên chế tất nhiên rất phức tạp, sau khi lập danh sách, Khả Lan ký tên, liền tiến vào quá trình giảm biên chế.
Có người ra đi thoải mái, cũng có người với vẻ mặt buồn thiu, còn có nhạo báng, ban đầu Quật Khởi muốn nổi danh nhất thành phố là ngu ngốc cỡ nào.
Nhưng mặc kệ thế nào, vẫn phải đi, có thể ở, tất nhiên có thể ở.
Tin tức Quật Khởi giảm biên chế, khiến cổ phần của Lương Thị lên cao, cũng làm Lương Tú Ly buông lỏng, bụi rậm mà không thấy gì, hiện tượng quái dị của cổ phần công ty Lương Thị.
Sau khi Quật Khởi giảm biên chế, liền lấy tiền ra quyên góp, thành lập quỹ hội, bắt đầu, làm chuyện lưu danh.
Tin tức, báo lá cải, tung tin bay đầy trời.
Ngày này, Khả Lan tan làm, xe Diệp Huệ hư, cô chỉ có thể đón xe về nhà.
Nhưng vừa mới đứng ở ven đường, một chiếc Audi, dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Khả Lan thấy người bên trong.....Dương Tử Sở.
Nhìn thấy Dương Tử Sở, Khả Lan rất là kinh ngạc, quan hệ lúc trước của cô và Dương Tử Sở.
Tính toán ra, Dương Tử Sở và cô có quan hệ máu mủ!
Chính là bởi vì quan hệ máu mủ, Khả Lan cũng từng ngưỡng mộ Dương Tử Sở, nên cảm thấy ngượng ngùng.
“Không có xe sao? Tôi đưa cô về.” Dương Tử Sở, từ trong xe nghiêng đầu ra, bày tỏ muốn đưa Khả Lan về.
Khả Lan đưa mắt nhìn khắp nơi, đôi mày thanh tú nhíu lại, theo bản năng lắc đầu một cái.
Dương Tử Sở thấy như vậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Dương Tử Sở nói tới đây, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, vẻ mặt thành thật nhìn Khả Lan, như có chuyện quan trọng.
Khả Lan thấy bộ dáng của Dương Tử Sở, chần chừ, cuối cùng lựa chọn ngồi vào xe Dương Tử Sở.
Dương Tử Sở có lời muốn nói, cô cũng có lời muốn nói.
Anh em họ có lẽ nên làm quen.
Sau khi Khả Lan ngồi vào xe, cũng không ngồi vào ghế trước.
Dương Tử Sở thấy như vậy, khẽ cười, sau đó lấy ra một tấm hình, đưa cho Khả Lan.
Trong hình là bóng dáng quen thuộc, làm Khả Lan căng thẳng, đôi tay cô bắt đầu run rẩy, ngước mắt nhìn Dương Tử Sở hỏi “Đây là ý gì?