Nhưng đối mặt với câu hỏi của ông chủ thì căn cứ vào nguyên tắc cấp dưới phải nịnh nọt ông chủ, an ủi một câu: “Anh áy náy và thành tâm nhất định cô ấy có thể cảm nhận được.”
Dứt lời Khả Lan nhẹ nhàng thở ra một hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt chợt nghĩ tới một câu nói.
Tự tạo nghiệt không thể sống.
Mà người đàn ông đứng trước mặt Khả Lan nghe thấy câu trả lời của cô chợt giơ tay lên nắm bả vai Khả Lan bàn tay khẽ run rẩy.
Đôi mắt tối tăm của anh nhíu chặt, môi mỏng mím lại hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Không khí đột nhiên trở nên kỳ quái.
Khả Lan nghiêng đầu nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh, anh nắm bả vai cô khiến cô có cảm giác quen thuộc.
Sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn thấy cảm xúc của anh biểu lộ ra khá là kích động.
Sau đó lại nói thêm một câu.
“Cô ấy cũng có lỗi nên tất cả không phải do lỗi của anh.”
Khả Lan nói tới đây khẽ rũ mắt, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.
Người đàn ông biến thái!
Anh thấy thần thái của cô luôn biến hóa ngón giữa khẽ cứng đờ hình như phát hiện ra bản thân quá vội vàng dần dần buông bả vai Khả Lan rồi sau đó thu tay về.
Anh im lặng đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn, che đi ánh đèn trong phòng cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, lúc này cô đứng trước mặt anh nhưng anh lại không thể nói gì với cô.
Đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc.
Lát sau......
Anh chợt xoay người đi tới bàn làm việc cầm giấy chuyển nhượng nhìn Khả Lan nói “Theo như lệ thường thưởng cho cô cổ phần của Quật Khởi.” Dứt lời anh ngồi xuống cầm cây bút đặt trên giấy chuyển nhượng rồi nói: “Nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”
Lúc này giọng nói của anh biểu lộ khá nghiêm túc.
Khả Lan nghe thấy ông chủ nhắc tới chuyện cổ phần, trái tim khẽ run cẩn thận nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của ông chủ.
Thấy tình hình như vậy Khả Lan nhấc chân đi tới bàn làm việc ngồi xuống một bên ghế.
Cô cầm bản hợp đồng mở ra nhìn đại khái chính là.....huê hồng.
Chỉ là.....lúc trước Mộ Dung Triển nói 5% bây giờ đã biến thành 10%.
Thấy 10% Khả Lan ngây ngẩn cả người ngẩng đầu nhìn ông chủ Lãnh trong lòng chợt cảm thấy chẳng lẽ cô thật sự biểu hiện quá tốt khiến ông chủ hài lòng?
Nghĩ đến đây Khả Lan không nói chuyện cô hiểu ông chủ Lãnh là người đặc biệt làm sao có thể không phân rõ được 5% với 10%.
Cho nên nhiều hơn 5% là cho cô!
Nghĩ đến đây Khả Lan không lên tiếng cầm bút cúi đầu ký tên.
Sau khi ký tên xong Khả Lan cầm một bản còn một bản đưa cho ông chủ Lãnh.
Cố Thành Viêm vẫn không lên tiếng Khả Lan liền đứng dậy muốn rời đi nhưng mới vừa đứng dậy quay người cô lại nhớ tới chuyện tiền quyên góp.
Sau đó Khả Lan lại quay đầu nhìn ông chủ Lãnh: “Ông chủ, chuyện tiền quyên góp......Tôi nghĩ.”
Giọng nói Khả Lan trầm thấp không nhanh không chậm bộ mặt cẩn thận nghiêm túc.
Cô cảm thấy phải cẩn thận trong tiền quyên góp.
Viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi còn quỹ y tế, quỹ hiếu học.
Chuyện lấy lại danh tiếng cho Quật Khởi phải có hai người kết hợp.
Nghĩ đến đây Khả Lan muốn nói tới chuyện tiền quyên góp.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nhắc tới chuyện tiền quyên góp, chân mày vốn dĩ đang nhíu lại dần dần buông ra anh ta liền nhớ tới chuyện này.
Giao một khoản tiền cho người khác anh ta sẽ không yên lòng giao cho Khả Lan anh ta lại vô cùng yên tâm.
Khả Lan rất rõ công và tư, tiền tài cũng không tham tiền.
“Cách gì?” Anh không nhanh không chậm hỏi Khả Lan, hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan khẽ nhíu mày chờ cô nói tiếp.
Khả Lan nghe ông chủ hỏi lại liền phục hồi tinh thần.
Mím môi ngước mắt nhìn ông chủ Lãnh nói: “Quật Khởi ở thành phố tiếng xấu lan xa, đem một tỷ đi làm từ thiện cũng sẽ không cứu vớt được danh tiếng của Quật Khởi.”
“Cho nên tôi nghĩ nên chuyển Quật Khởi tới đây, thứ nhất có thể lấy được danh tiếng của công ty, thứ hai số tiền kia có thể giúp càng nhiều người hơn.”
Khả Lan nói tới đây dừng một chút còn muốn nói tiếp.
Anh chợt cắt ngang lời cô.
“Không cần, Quật Khởi sẽ không dời đi.” Giọng của anh âm trầm chậm rãi trong mơ hồ lộ ra một chút khí thế không cho từ chối.
Khả Lan nghe ông chủ trả lời vẻ mặt đọng lại hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ông chủ.
Chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm của ông chủ.
Trong lòng Khả Lan chợt cảm thấy e sợ ngón giữa khẽ run lên nhưng vẫn đem những lời trong lòng nói ra.
“Ông chủ, hiện tại ngày nào Quật Khởi cũng bị hao tổn đổi Đông thành Tây, chuyển sang đây sẽ có hướng phát triển tốt hơn.” Từ trước đến nay giọng nói của Khả Lan nhẹ nhàng lúc này lại lạnh lùng kiên quyết lộ ra sự kiên định cùng tự tin.
Mà Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói vẻ mặt liền giật mình con ngươi chớp chớp.
Im lặng trong chốc lát.
“Vậy do ai quản lý?” Cố Thành Viêm trầm giọng hỏi Khả Lan.
Cái anh ta quan tâm không phải là vấn đề chuyển đi.
Khả Lan nghe thấy ông chủ đột nhiên hỏi tới vấn đề ai quản lý trái tim sững sờ nhưng lập tức phản ứng kịp.
Ông chủ như vậy là đồng ý với ý tưởng của cô sao?
“Tôi.” Khả Lan không chút do dự tự tiến cử, cuối cùng lại tăng thêm một câu: “Tôi nhất định sẽ tạo ra kỳ tích.”
“Đủ rồi.”
Nhưng anh nghe thấy cô nói.....lại lạnh giọng quát chói tai một câu.
Một câu nói khiến cơ thể Khả Lan nhẹ nhàng rung động.
Cô đứng thửng trước bàn.
Cô nói sai cái gì?
Ở thành phố ông chủ Lãnh giao quyền quản lý cho cô chẳng lẽ không phải là khẳng định năng lực của cô sao?
Hiện tại cô chỉ muốn tìm đường lui cho Quật Khởi!
Tại sao ông chủ Lãnh lại nổi giận?
Không khí trong phòng chợt trở nên kỳ quái, sắc mặt anh âm trầm ngồi trên ghế trên người tản ra khí lạnh.
Khả Lan đứng thẳng người bên cạnh bàn trong lòng suy nghĩ rốt cuộc cô nói sai chỗ nào khiến cho ông chủ không vui!
Mặc dù cô muốn chuyển Quật Khởi tới đây nhưng cũng không phải vì lòng riêng mà là suy tính lâu dài.
Ông chủ Lãnh tung hoành nhiều năm, hiện tại Quật Khởi cần gì anh ta không thể nào không có suy tính.
Im lặng hồi lâu......
“Cô đi ra ngoài đi.”
Anh ta chợt trầm giọng nói Khả Lan đi ra ngoài.
Khả Lan lại đứng thẳng trước bàn không muốn rời đi.
Cô mấp máy môi đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu lại chợt cất giọng: “Ông chủ trong tay ông có rất nhiều sản nghiệp nhưng ở đây lại không có không bằng thử một chút, mở rộng sản nghiệp ở đây.” Khả Lan nói tới đây khẽ hít sâu một hơi.
Mặc dù cô có thể đoán được nguyên nhân ông chủ không cho Quật Khởi chuyển tới đây là vì cô có bộ dáng giống như người vợ đã chết của anh ta.
Nhưng công và tư phải rõ ràng cô không thể buông thả bản thân dựa vào nam nhân mà sống.
Cố Thành Viêm nghe Khả lan nói vẻ mặt hơi dừng lại sắc mặt lại lạnh lùng.
Nhiều năm như vậy tính cách của cô trước sau quật cường như một.
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Cuối cùng anh ta không đồng ý với ý tưởng của anh ta chỉ cho cô một câu trả lời lập lờ nước đôi.
Nếu như chuyển Quật Khởi tới đây anh còn phải quan tâm tới chuyện ở doanh trại cùng với nhà họ Lãnh làm gì có thời gian chạy tới đây.
Khả Lan nghe thấy ông chủ trả lời mặc dù trong lòng biết cơ hội trở nên mong manh nhưng vẫn không muốn buông tha.
Xoay người cô muốn bỏ đi.
“Đúng rồi ngày mai để tiểu Triển đưa đứa bé mà cô cứu về nhà.” Anh chợt nhắc tới chuyện đứa bé giọng nói chậm rãi sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.
Khả Lan nghe thấy ông chủ nhắc tới chuyện đứa bé chợt dừng bước quay đầu nhìn về phía ông chủ.
Trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Ông chủ cho Mộ Dung Triển đi theo cô tại sao không cho Mộ Dung Triển xuất hiện?
Chẳng lẽ là muốn kiểm tra khả năng phản ứng của cô?
Ừ.....Xem ra là như vậy.
“Vâng”
Cuối cùng Khả Lan chỉ gật đầu trả lời ông chủ.
Mở cửa bỏ đi.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc Khả Lan suy nghĩ cảm giác mình nên quay về khách sạn.
Nhưng vừa ra cửa Mộ Dung Triển liền ngăn Khả Lan nói: “Sợ rằng cô không thể quay về nhà rồi tạm thời ở đây đi dù sao chỗ này cũng lớn.” Mộ Dung Triển nói xong liền lôi kéo Khả Lan đi tới đầu bên kia hành lang.
Khả Lan muốn từ chối lời của Mộ Dung Triển vì cô còn nhớ rõ chuyện lần trước Mộ Dung Triển làm.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng Mộ Dung Triển lại nói: “Đúng rồi quên nói cho cô biết ông chủ mua khu này chuẩn bị quy hoạch vừa đúng lúc ngày mai phó thị trưởng tới đây cô cũng xuất hiện tin tức vừa truyền đi hôm nay người đàn ông muốn làm nhục cô cũng nên biết trọng bên nào khinh bên nào.”
Mộ Dung Triển nói tới đây chợt dừng bước mở cửa khẽ cười nói: “Chị Khả Lan hôm nay chị ngủ ở đây đi đứa bé kia sẽ ngủ cùng tôi.”
Dứt lời cửa phòng vừa đóng Mộ Dung Triển liền rời đi căn bản không cho Khả Lan cơ hội nói chuyện.
Vốn dĩ Khả Lan muốn rời đi nhưng lúc này Mộ Dung Triển đã sắp xếp ổn thỏa ngay cả việc cô làm người khác bị thương cũng đã sắp xếp xong.
Điều này khiến cho Khả Lan không có lý do rời đi.
Vì vậy cô đi vào trong phòng liền phát hiện trên người mình có dính máu có thể là do lúc nãy dính phải.
Thấy vết máu Khả Lan liền cởi quần áo đi tắm.
Sau khi đổ đầy nước Khả Lan liền đi vào bồn tắm.
Chợt yên tĩnh làm cho cô nhớ tới tình hình nhà xác ngày hôm đó.
Cô nhìn thấy Lương Tú Ly.
Loảng xoảng......
Lúc này cửa nhà tắm bị đẩy ra loảng xoảng một tiếng khiến cả người Khả Lan ở trong nước không ngừng run lên.
Nghiêng đầu lại thấy ông chủ Lãnh đang âm trầm đứng ở đó hai mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô.
Lúc này vẻ mặt ông chủ Lãnh tối tăm biến thành kinh ngạc sau đó dần lộ ra vẻ hứng thú.
Khả Lan theo bản năng nhìn thân dưới của anh liền khẽ kêu.
“A......Đi ra ngoài.”
Dứt lời Khả Lan nhìn khắp nơi tìm khăn lông.
Lúc này khuôn mặt cô đã sớm ửng đỏ.
Hình như anh nhìn thấy ý đồ muốn tìm khăn lông của cô khóe miệng khẽ nở nụ cười từ từ đưa tay cầm khăn lông nhấc chân đi tới trước mặt Khả Lan ném khăn lông lên người cô.
Rồi sau đó anh lại thong dong xoay người đưa lưng về phía cô nhẹ giọng nói: “Chưa ra hình dáng gì.”
Một câu nói khiến khuôn mặt đang ửng đỏ của Khả Lan trở nên tím tái.