Chọc Phá Cô Nàng Mọt Sách

Chương 4: Miệt thị - Người bạn mới



3 ngày sau...

“Hey, Hiểu Di, con Vân Nhi thế nào rồi?” – La Thùy Ngọc bước tới hỏi.

“Thank you Thùy Ngọc, nhờ có you cả đấy. Nhất định Vũ Hiểu Di này sẽ đền đáp thật xứng đáng! Đa tạ đa tạ!” – Hiểu Di nhếch môi. – “Mẹ nó bị tai nạn giao thông lên thiên đàng rồi. Bố nó bỏ trốn sang nước ngoài còn nó nghe nói sáng nay đi học đó. Cũng nên chuẩn bị một màn chào đón đi chứ hả?”

“Ừ” – Thùy Ngọc cười nhạt

10 phút sau...

Chiếc xe hơi trờ tới cổng trường. Từ trong xe, Tuấn Khôi bước ra, đưa tay ra cho Vân Nhi cầm. Cả trường ồ lên ngạc nhiên, nhất là học sinh khối lớp thường. Vũ Hiểu Di và La Thùy Ngọc tức giận nhìn Vân Nhi. Khôi và Nhi đi ngang Hiểu Di, cô ta liền nói:

“Ồ, Vân Nhi tiểu thư, à không, mày hết là tiểu thư rồi, phải gọi là người vô gia cư mới đúng. Hôm nay người vô gia cư còn tâm trạng đi học sao?”

Vân Nhi mím môi nén cơn giận, cúi đầu không nói gì. Tuấn Khôi giận dữ nhìn Hiểu Di:

“Cô thôi đi.”

Thùy Ngọc xen vào:

“Chẳng phải Hiểu Di nói quá đúng hay sao? Sao mày không nói gì vậy? Hay là mẹ mày chết rồi, mày sốc quá nên bị câm chứ gì. Haha!”

Vân Nhi tức giận vô cùng, định bước tới tát vào mặt La Thùy Ngọc. Nhưng Tuấn Khôi đã kịp giữ cô lại và thầm thì:

“Cố gắng kìm nén. Cậu không thể để mất mặt”

Vân Nhi nghe lời, cúi mặt không nói gì. Tuấn Khôi im lặng đưa Vân Nhi lên lớp.

Ra chơi...

Vân Nhi không ra ghế đá đọc sách mà đi lang thang sau trường. Đến đâu cũng bắt gặp những ánh mắt thương hại, thậm chí là miệt thị. Cô đau lòng lắm, chạy vội ra góc sân vắng vẻ ngồi khóc một mình.

Chợt bên má có cảm giác lạnh buốt, Nhi ngước lên thì thấy một cô gái mặc đồng phục trường, nụ cười tươi tắn đang áp chai nước suối lạnh vào mặt cô. Vân Nhi ngạc nhiên hỏi:

“Bạn là...?”

Cô bạn kia cười, đáp lại:

“Chào, tôi là Ngô Thảo Phương, lớp 10 lý chuyên. Thấy bạn ngồi khóc một mình nên tôi mới lại xem sao. Mà sao bạn khóc vậy?”

Vân Nhi mím môi:

“Mẹ tôi vừa mới mất.”

Thảo Phương đáp:

“Vậy sao? Tôi cũng mồ côi mẹ từ nhỏ, không cảm nhận được tình thương của mẹ thế nào.”

Vân Nhi cười nhẹ:

“Chúng ta giống nhau nhỉ?”

Thảo Phương cười tươi:

“Chúng ta làm bạn được chứ? Gọi nhau bằng tên cho nó thân mật.”

Vân Nhi đã lấy lại được tinh thần, cô cười:

“Phương, chúng ta là bạn!”

“Mà này, cậu tên gì ấy nhỉ?”

“Tớ là Triệu Vân Nhi!”

“Nhi, chúng ta là bạn!”

Nói rồi hai cô nàng dắt nhau đi chơi khắp sân trường cho đến khi vào học.

Vân Nhi vui lắm. Hôm nay cô có thêm một người bạn mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.