Từ nhỏ, tôi đã được sống trong một gia đình giàu sang, sung sướng, được cưng chiều hết mực vì tôi là con một. Thế nên, tôi đã trở thành một con người muốn gì được nấy, không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Tôi cứ nghĩ, cuộc sống này thật đơn giản, muốn ăn cơm có cơm, muốn uống nước có nước, muốn mặc thì có ngay một tủ quần áo đẹp cho tôi chọn. Và có biết bao chàng trai đứng xếp hàng ngoài cửa chỉ để ngỏ lời cầu hôn tôi.
Vậy mà...
Ngày đầu vào lớp, tôi đã chợt nhận ra cậu bạn lớp phó trông rất quen, hình như là người tôi đã từng gặp ở đâu đó, có lẽ là trong những lần gặp mặt đối tác của ba tôi. Nhưng tôi chẳng kịp nhớ ra là ai cả.
Đến khi vào học, tôi mới nhận ra rằng, cậu bạn ấy chính là người năm xưa đã từng làm trái tim tôi chệch nhịp.
Trương Tuấn Khôi...
Ra chơi, tôi giả vờ đi hỏi lớp trưởng, cũng là người ngồi cạnh cậu ấy. Lớp trưởng là Triệu Vân Nhi, cũng có vẻ hiền, hòa đồng và có lẽ khá thân với cậu ấy. Tôi nhờ Vân Nhi khá nhiều chuyện, vậy nên, tôi đã hy vọng rất nhiều.
Nhưng, hy vọng nhiều bao nhiêu, thất vọng cũng nhiều bấy nhiêu.
Cậu ấy chẳng có vẻ là hào hứng với tôi cho lắm. Chỉ là một điều, ánh mắt của Tuấn Khôi nhìn Vân Nhi, nó... rất lạ.
Như kiểu đang yêu đơn phương vậy.
Tôi đã sớm đoán ra điều đó, nhưng trong lòng vẫn một mực mong muốn Vân Nhi giúp tôi cưa đổ cậu ấy. Tôi tin, với học lực, gia thế và tính cách của tôi, chắc chắn cậu ấy sẽ chấp nhận tôi.
Nhưng...
Buổi cắm trại năm ấy, tôi đã nhận ra, Tuấn Khôi yêu Vân Nhi nhiều đến mức nào.
Và tôi cũng nhận ra, cậu ấy cũng chỉ xem tôi là một người bạn, bình thường như bao người bạn khác.
Khi chính tai tôi nghe thấy câu nói “Tôi chỉ xem Thủy Tiên là bạn.” của cậu ấy, dù biết trước kết quả, nhưng lòng tôi vẫn đau đớn như có ai có cầm dao chặt thành nghìn mảnh.
Và... tôi đã thật sự rất tức giận khi biết chuyện Vân Nhi đồng ý lời tỏ tình của Tuấn Khôi.
Vốn dĩ đã hứa rằng sẽ giúp tôi, nhưng rút cuộc thì sao? Vẫn chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy.
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã quen được chiều chuộng, muốn gì được nấy. Nhưng còn bây giờ, tôi phải trải qua cái cảm giác thứ đáng lẽ thuộc về mình thì lại bị rơi vào tay người khác, đã vậy tôi còn không làm gì được để giành lại. Cảm giác ấy, nó vừa có tức giận, vừa uất ức, lại vừa có ân hận vì mình không làm được gì.
Tôi như bị cuốn xoáy vào ý nghĩ trả thù. Được thôi, nếu như cậu đã làm như vậy, tôi sẽ chống mắt lên xem cậu đau khổ như thế nào!
Vậy mà, tôi nhận được tin sắp phải chuyển trường từ ba. Ông ấy lúc nào cũng ép buộc tôi phải làm theo ý ông ấy. Lần chuyển trường này, tôi phải về Hà Nội học, đã vậy ông ấy còn ép tôi cưới một thiếu gia hơn tôi đến 20 tuổi. Nhưng việc cưới xin ấy không thành vì gia đình anh ta phá sản, còn ba tôi lại ngồi ở nhà thở phào vì đã không cưới tôi cho anh ta.
Tôi là một món đồ để mua bán, trao đổi lấy tiền tài và quyền lực của ba tôi hay sao?
Tôi hẹn gặp Vân Nhi ở sân sau trường. Tôi đã nhảy xổ vào cậu ấy, gào thét, trút giận lên cậu ấy.
Nhưng rồi, tôi lại hối hận.
Tôi viết thư để lại cho cậu ấy.
Nhưng có lẽ tình cảm với Tuấn Khôi tôi không buông bỏ được. Tôi đã yêu Tuấn Khôi quá sâu đậm.
Mấy năm sau, ba tôi lại tiếp tục ép tôi cưới một người khác, lần này là một ông già 70 tuổi.
Tôi gào như điên: “Ba mẹ có còn là ba mẹ của con không? Vì sao lại hủy hoại cuộc đời con như thế này chứ?”
Ba tôi đứng dậy tát tôi một cái thật đau. Ba mắng tôi:
“Đồ bất hiếu! Tao nuôi mày lớn khôn để rồi bây giờ mày hỗn láo thế này à?”
Tôi ôm một bên má chạy vụt ra ngoài.
Không ngờ, một chiếc xe tải lao đến, tôi đau đớn, quằn quại, rồi lịm đi lúc nào không biết.
Khi mở mắt, trước mặt tôi là trần nhà trắng xóa. Tôi mím môi nhìn mẹ, bà nói:
“Con đừng giận ba con, tất cả chỉ là vì công việc thôi mà con.”
Nói thật lúc ấy tôi đã rất muốn giật cây kim truyền nước ra mà hét lên với mẹ:
“Không lẽ ba mẹ xem con là món hàng để trao đổi sao? Con có còn là Hứa Thủy Tiên không? Con có còn là con gái của ba mẹ không? Sao ba mẹ lại vô nhân tính đến mức đó?”
Nhưng thật may, tôi đã không làm như vậy.
Tôi lặng lẽ nhìn mẹ, đôi môi khẽ mấp máy, tôi muốn nói với mẹ, nhưng tôi không thể nói được gì trong lúc này.
Tim tôi đau quá.
Ba tôi bước vào phòng, ông liếc tôi rồi nói:
“Kim tổng đã hủy hôn rồi, con không cần lo. Nhưng ba cần con kết hôn với con trai của Trương tổng, cậu này trạc tuổi con, lại thông minh đẹp trai, rất tốt bụng. Con giúp ba lần cuối, xem như đã trả hết chữ hiếu cho ba mẹ.”
Trương tổng?
Họ Trương sao?
Lẽ nào là...
Nhưng đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Nhưng tôi vẫn đánh liều gật đầu với ba, để xem được danh tính cậu Trương kia là thế nào, liệu có phải cậu ấy hay không?
Và ngày xem mắt ấy cũng đã đến.
Tôi ngồi trong nhà hàng, lặng lẽ chờ đợi. Con tim tôi cứ phân vân giữa hai lựa chọn. Cậu ấy liệu có phải Tuấn Khôi không? Hay là tôi tự ngồi suy nghĩ ảo tưởng? Nghĩ rằng cậu ấy chấp nhận kết hôn với tôi?
Đến khi một bóng dáng quen thuộc bước vào nhà hàng, lòng tôi vỡ òa lên vì vui sướng.
Chính là Tuấn Khôi!
Người con trai hằng đêm tôi vẫn mong ước được gặp lại, bây giờ lại đứng trước mặt tôi!
Nhưng cậu ấy có gì đó rất xa cách, ngồi ăn cơm với gia đình tôi mà tâm trí cứ để ở đâu đâu, trong lòng tôi dâng lên chút khó chịu.
Ăn cơm xong, tôi và Tuấn Khôi cùng đi dạo. Giữa đường, tôi cứ nghĩ lan man về Vân Nhi, cậu ấy chia tay Tuấn Khôi rồi sao?
Bất ngờ, tôi va trúng một cô gái.
Nhi...
Vân Nhi...
Triệu Vân Nhi...
Cái tên ấy vọng về trong thâm tâm tôi như một nhát búa, đập mạnh vào ký ức của tôi.
Tôi khẽ thốt lên:
“Vân... Vân Nhi?”
Nhưng không ngờ, cô gái ấy lại lạnh lùng đáp:
“Xin chào, tôi là Lâm Kỳ Thanh, giám đốc điều hành tập đoàn Lâm thị. Tôi thấy cô rất quen, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải!”
Tôi nhíu mày, cô ta đang giả vờ giả vịt sao?
Tôi nhìn sang Tuấn Khôi, anh ấy đang nhìn trân trân cô gái đó, ánh mắt chứa đầy sự cô đơn.
Cô ta lại nói, giọng chứa đầy giễu cợt:
“A tôi nhớ rồi, cô là Hứa tiểu thư, con gái của Hứa tổng, người thừa kế của Hứa thị?”
Tôi quay sang Tuấn Khôi.
Cô ta lại nói:
“Nghe nói hai người sắp kết hôn, là vì sự phát triển của cả Trương thị và Hứa thị đúng không? Chúc mừng hai người nhé!”
Nghe câu “Vì sự phát triển của cả Trương thị và Hứa thị” của cô ta mà tôi lại muốn lao đến tát cô ta. Không phải câu nói ấy đang sỉ nhục lòng tự trọng của tôi hay sao?
Tôi cố gắng kiềm chế, định nắm tay Tuấn Khôi rời đi thì bất ngờ anh nói:
“Vân Nhi, lẽ nào em đã quên rằng chúng ta đã từng yêu nhau rất sâu đậm hay sao?”
Tôi không thể ngờ được cô ta lại trả lời như thế này:
“Nếu tôi là cô gái Vân Nhi đó, tôi sẽ nói với anh một câu: Xin lỗi, tình cảm của chúng ta chỉ là quá khứ, anh đừng nhắc lại nữa.”
Tôi chết sững.
Không ngờ có một ngày, Triệu Vân Nhi lại tàn nhẫn đến như vậy.