Tần lão phu nhân vốn đang đau đầu vì tờ giấy mà Vô Danh đại sư để lại, nên khi nhìn thấy người đến là Tần Ninh thì sắc mặt càng không tốt, lạnh giọng hỏi:
- Mới sáng sớm cháu đến làm gì?
Tần Ninh bước vào, cũng tiện tay khép cửa lại.
Nàng ta liếc qua Tần Dao, sau đó mới mỉm cười hành lễ với Tần lão phu nhân:
- Con nghe nói đêm qua Vô Danh đại sư đột ngột viên tịch.
Sợ là có kẻ xấu nên mới đến xem tổ mẫu có an toàn hay không?
Tần lão phu nhân xua tay, thở dài nói:
- Ta thì có chuyện gì được.
Trụ trì cũng nói không phải, có lẽ là duyên trần đã tận đi.
Tần Ninh đứng dậy, lúc này mới hỏi đến Tần Dao:
- Muội muội sao cũng ở đây?
Tần Dao còn chưa kịp lên tiếng thì Tần lão phu nhân đã dành nói trước.
- Nó cũng như cháu, đều lo cho thân già này.
Thôi, cũng không có chuyện gì.
Các người ai về phòng nấy đi.
Tần Ninh hôm nay đến có lẽ là vì hộp gấm, sao có thể như vậy mà đi được.
Nàng ta vờ như không nghe ra sự buồn bực trong lời nói của Tần lão phu nhân, tự nhiên mà đi đến nắm lấy tay Tần Dao cất giọng lo lắng.
- Ta nghe nói sinh thần bát tự của muội bị cháy.
Sao lại có chuyện như vậy? Có biết là do ai làm hay chưa?
Tần Dao mỉm cười, uyển chuyển rút tay mình ra, đáp.
- Hôm đó ngoài chúng ta ra thì chỉ có Vô Danh đại sư.
Chắc do mệnh muội không may mắn bằng đường tỷ.
Mà thôi, không xem cũng tốt.
Nét mặt Tần Ninh thoáng cứng lại, nhất là khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Tần lão phu nhân.
Nàng ta cố trấn tĩnh, nói sang chuyện khác:
- Chắc là tai nạn rồi.
May mà không có chuyện gì nghiêm trọng.
Tần Dao cười không đáp, ngược lại Tần lão phu nhân nhìn về phía Tần Ninh dường như có điều cân nhắc.
- Cháu ở lại ta có chuyện cần nói.
Dao Dao, về phòng đi.
Tần Dao ngoan ngoãn cúi đầu chào Tần lão phu nhân rồi đi ra ngoài.
Việc kế tiếp không cần cô tham gia nữa, có thể yên tâm về đánh một giấc rồi.
Tần Ninh nhìn vẻ mặt trầm trọng của Tần lão phu nhân, khó hiểu hỏi:
- Tổ mẫu, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Tần lão phu nhân đặt hộp gấm lên bàn, từ tốn nói:
- Ta vốn muốn giấu đi.
Nhưng nghĩ lại chuyện này có quan hệ đến cháu nên phải nói cho cháu biết.
Bà vừa nói vừa đưa hộp gấm cho Tần Ninh.
Nàng ta sau khi xem xong nội dung, đáy lòng không khỏi đắc ý.
Nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ rất kinh ngạc:
- Sao lại như vậy? Có phải Vô Danh đại sư đoán sai rồi không?
Tần lão phu nhân lắc đầu.
Chuyện này cũng không thể xác thực được nữa.
Tần Ninh quỳ dưới chân bà, bỗng nhiên nức nở:
- Tổ mẫu, Ninh Nhi nếu mang số mệnh này.
Về sau phải làm thế nào đây? Vốn dĩ người khác đều cho rằng đường muội mới là phượng trong loài người, nếu muội ấy biết được sẽ buồn lắm.
- Không phải lo, nó đã biết rồi.
Ta nói chuyện này với cháu chính là muốn nghe suy nghĩ của cháu.
Tần Ninh cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
- Nếu thật là ý trời, Ninh Nhi sao có thể làm trái đây.
Tần lão phu nhân nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Ý cháu là muốn làm Hoàng Hậu sao?
Tần Ninh ở bên cạnh Tần lão phu nhân từ bé, nên rất hiểu hiện tại bà đang tức giận.
Tần Ninh vội vàng cúi lạy, khóc nói:
- Ninh Nhi không dám, là Ninh Nhi lỡ lời.
Tần lão phu nhân nhìn vẻ lúng túng của Tần Ninh, hừ khẽ:
- Cái này ta sẽ đốt bỏ.
Kể từ bây giờ, cháu hãy an phận mà sống, quên những chuyện hôm nay đi.
Phần phước này, cháu gánh vác không nổi đâu.
Tần Ninh cắn môi, nói tới nói lui vẫn là vì không muốn nàng ta cản trở Tần Dao thôi.
Nếu hôm nay người có số mệnh này là Tần Dao, tin chắc cả Hầu phủ đã đốt pháo ăn mừng.
Nàng ta từ nhỏ mồ côi, luôn chịu đựng sự bất công và ức hiếp.
Sống nhẫn nhịn bao nhiêu năm, nàng ta đã sớm nhịn không nổi nữa.
Nếu tổ mẫu đã đối xử với nàng ta như vậy, thì cũng đừng trách nàng ta tuyệt tình.
Tần Ninh lau nước mắt, ngẩng đầu nói:
- Tổ mẫu, Ninh Nhi biết người làm gì đều là muốn tốt cho cháu.
Nếu người đã nói vậy, cháu nhất định sẽ tuân theo.
Sau đó nàng ta rót một tách trà dâng lên cho Tần lão phu nhân.
Thấy cháu gái hiểu chuyện, Tần lão phu nhân rất hài lòng.
Bà nhận lấy tách trà trong tay Tần Ninh chậm rãi uống hết mà không hề phát hiện ánh mắt lạnh lẽo mà nàng ta dành cho mình.
Tần lão phu nhân uống chưa hết tách trà đã cảm thấy chóng mặt muốn ngủ.
Thấy bà cứ day day thái dương, Tần Ninh giả vờ quan tâm hỏi:
- Tổ mẫu, người có sao không?
Tần lão phu nhân lắc đầu, mệt mỏi đáp:
- Ta có chút buồn ngủ, cháu về trước đi.
- Vậy để Ninh Nhi dìu người về giường nghỉ ngơi.
Tần Ninh đứng dậy đỡ Tần lão phu nhân về giường, bà còn chưa nằm tử tể đã chìm vào giấc ngủ.
Tần Ninh quay lại bàn trà, lấy một tờ giấy đỏ đã chuẩn bị sẵn ra.
Sau đó dựa theo bút tích của Vô Danh đại sư mà chép lại.
Từ nhỏ nàng ta đã có tài này, nhưng trên dưới Hầu Phủ không một ai biết được.
Xong xuôi, nàng ta đặt tờ giấy mình viết vào hộp gấm, rồi lấy tờ giấy có ghi lại bút tích của Vô Danh đại sư đi.
Nếu tổ mẫu không muốn giúp, nàng ta chỉ đành tự mình đi làm.
Tần Dao ngủ một mạch đến xế chiều mới dậy.
Cảm thấy buồn chán nên cùng Thúy Lan đi tham thú cảnh chùa.
Hiện giờ toàn bộ hòa thượng đều ở thiền điện của Vô Danh làm pháp sự nên bên ngoài rất vắng vẻ.
Tần Dao dạo một vòng, dâng hương bái phật.
Lúc quay về phòng thì bị một tiểu sư phụ khoảng 10 tuổi chặn đường.
Tần Dao chấp tay, híp mắt nói:
- A di đà phật, chẳng hay tiểu sư phụ có gì chỉ dạy?
Tiểu hòa thượng cũng chấp tay cúi đầu:
- A di đà phật.
Nữ thí chủ quá lời rồi.
Ta nhận được phó thác của sư thúc, mang cẩm nang này giao cho nữ thí chủ.
Tần Dao nhận lấy cẩm nang, nhíu mày hỏi:
- Ngài còn nói gì với ta nữa không?
Tiểu hoà thượng chậm rãi đáp:
- Sư thúc nói "Số mệnh của cô ngài đã nói xong, duyên trần đã dứt nên đành từ biệt." Người nói nữ thí chủ sau này gặp hiểm cảnh, cẩm nang này sẽ giúp được cô.
Sư thúc của ta chúc cô vạn sự bình an.
Tần Dao gật đầu, đúng là không có gì qua mắt được người tu hành.
Nhưng cô cũng không cần ngài ấy tin, chỉ cần người khác tin là được.
Thúy Lan đứng bên cạnh vẫn giữ im lặng, đợi tiểu hòa thượng đi xa mới nhỏ giọng hỏi.
- Thì ra Vô Danh đại sư thật sự đã chết.
Đúng là đáng tiếc.
Tần Dao mỉm cười nhìn đàn nhạn xuôi nam.
- Có thể ngài ấy đã có một khởi đầu mới, một khởi đầu tốt đẹp.
Hoàng hôn đã nhuộm đỏ một góc trời.
Trong sân, cây bồ đề lẻ loi trơ trọi đứng đó.
Khung cảnh vừa đẹp vừa bi thương.
Xa xa vẫn còn vang vọng từng tiếng chuông chùa.
Tâm Tần Dao dần bình lặng, cũng tịch mịch như quang cảnh trước mắt.
Nắng chiều đã tắt, trên vọng gác không còn tiếng chuông ngân.
Tần Dao mới ngậm ngùi nói:
- Thúy Lan, chúng ta quay về thôi.
Thúy Lan khoát chiếc áo choàng trên tay cho Tần Dao.
Nhẹ giọng đáp:
- Vâng ạ.
Quận chúa, người chết không thể sống lại.
Người đừng quá đau lòng.
Tần Dao lắc đầu, cô không buồn cho Vô Danh mà buồn cho chính mình.
Cô bây giờ, cũng không biết là người sống hay kẻ chết nữa.