Sáng hôm sau, Tâm Liên theo căn dặn của Vân Quý Phi mang quà cưới đến cho Tần Ninh.
Nhìn một hàng rương lớn rương nhỏ, Thúy Lan không khỏi cất giọng cảm thán:
- Nhiều như vậy ư? Nếu sau này quận chúa xuất giá, chắc chắn sẽ còn gấp đôi.
Tần Dao nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở:
- Cô mẫu là người công bằng, sẽ không thiên vị ta.
Ngươi đừng ăn nói linh tinh, nếu để đường tỷ nghe được thì phiền phức đấy.
Thúy Lan cũng biết mình vừa lỡ lời vội vàng ngậm miệng lại.
Tâm Liên sau khi đọc xong danh sách quà tặng thì đến trước mặt Tần Ninh, dịu dàng nói:
- Chúc mừng nhị tiểu thư.
Tần Ninh nhận lấy danh sách trong tay Tâm Liên, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu nha hoàn bên cạnh mang đến một túi gấm.
Nàng ta vừa đưa túi gấm cho Tâm Liên vừa cười nói:
- Vất vả Liên cô cô, đây là một chút tâm ý mong cô cô nhận lấy.
Tâm Liên đương nhiên không muốn làm mất mặt Tần Ninh, nhận túi gấm rồi lên tiếng cáo từ.
Tần Dao thấy người muốn đi, vội vàng lên tiếng:
- Liên cô cô xin dừng bước.
Tâm Liên quay đầu, hướng Tần Dao cung kính hỏi:
- Quận chúa có gì căn dặn?
Tần Dao nhớ ra khi đến Quan Ngọc Tự cũng từng được nhận một lá bùa bình an, cô nghe nói gần đây tinh thần Vân Quý Phi không được tốt nên muốn mang vào cung cho Vân Quý Phi, nhưng hôm nay Tâm Liên đến, cô không cần phải đi nữa.
- Ta có món quà muốn gửi tặng Quý Phi, phiền cô cô mang vào cung giúp ta.
Tâm Liên thấy đó là bùa bình an, cười đáp:
- Quận chúa có lòng.
Hôm qua lão phu nhân đến thăm Quý Phi cũng tặng thứ này, nếu có cả của quận chúa thì phúc càng thêm phúc.
- Vậy sao? Ta cứ tưởng chỉ mình ta nghĩ ra.
Tâm Liên che môi cười, nhận lấy bùa bình an của Tần Dao rồi quay về cung.
Buổi trưa, Tần Dao đến thăm Tần lão phu nhân.
Thấy cô khí sắc đã hồi phục, bà cũng yên tâm.
Trước giờ ít khi thấy cháu gái tự động đến tìm, vì vậy bà có chút kinh ngạc:
- Sao cháu không nghỉ ngơi, đến tìm tổ mẫu là có chuyện gì?
Tần Dao trước tiên hành lễ, sau đó mới chậm rãi nói:
- Dạo gần đây con kéo không ít họa, cho dù là không phải ý muốn nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì không hay.
Nên con muốn xin tổ mẫu sau khi Thái Tử đại hôn cho con về thăm ngoại công một chuyến.
Tần lão phu nhân nhướn mày, nha đầu này từ bao giờ nhớ đến nhà ngoại rồi? Trước kia mỗi lần muốn dẫn nó về đều phải vừa lừa vừa dỗ.
Xem ra sau khi nếm không ít khổ cũng chịu trưởng thành rồi.
Tần lão phu nhân không phải người khắc khe, cười đáp:
- Cô hiếu thuận như vậy là rất tốt.
Đi nói với mẫu thân con một tiếng, để nàng thay con sắp xếp.
Lâu rồi không viết thư nhà, chắc, nàng cũng rất nhớ.
Tần Dao híp mắt cười, quỳ xuống tạ ơn rồi vui vẻ chạy đi.
Lương ma ma đứng hầu bên cạnh nhìn thấy cảnh đó lắc đầu cười nói:
- Quận chúa đã mười lăm rồi.
Lớn thật nhanh.
Tần lão phu nhân gật đầu đồng tình, cũng đã đến lúc bàn tính hôn sự rồi.
Bên phía Thái Tử coi như đã xong, cho dù bà không hài lòng Tần Ninh vào Đông Cung làm Trắc Phi.
Nhưng con bé dù sao cũng hiền thục đoan trang hơn Tần Dao.
So với cung cấm chú trọng lễ nghi thích hợp hơn nhiều.
Riêng về nha đầu kia, cứ tìm một gia đình quyền quý tầm trung là được.
Lỡ có bị ức hiếp thì Hầu Phủ cũng dễ ra mặt.
Tần Dao đem chuyện đi thăm ngoại công cho Tần phu nhân nghe, bà liền vui vẻ vươn tay vuốt tóc cô, nói:
- Con hiểu chuyện hơn rồi.
Nhưng đường đến Huyện Lạc đường xá xa xôi, để ta sai A Túc đi cùng.
A Túc là thị vệ cận thân của Trấn Bắc Hầu, là cao thủ võ lâm được Trấn Bắc Hầu cứu giúp nên đồng ý theo hầu ông.
Tần Dao từng nhìn qua hắn thi triển võ thuật một lần, thật sự là vô cùng lợi hại.
Dẫn hắn theo cùng, cô cũng bớt được phiền toái.
Nhưng nếu hắn đi, ai sẽ bảo vệ phụ thân cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thôi đi.
- Con có binh lính đi cùng là được rồi, còn A Lục nữa.
Cho dù đường có xa nhưng không qua những nơi nguy hiểm, mẫu thân không cần lo.
Đúng là đường đến nhà ngoại công cô không đi qua nơi hẻo lánh, cho nên khả năng gặp sơn tặc là bằng không.
Dẫn theo A Túc thì có hơi phô trương.
Hơn nữa ông ngoại cô chỉ là một "thổ hào", không cần là dọa ông sợ.
Tần phu nhân thấy cũng có lý, bắt đầu sai người chuẩn bị.
Đầu tiên là quà đem về, còn có thư tay.
Đại hôn của Thái Tử ba ngày tới sẽ cử hành.
Cũng nên nhanh chóng làm cho xong.
Thượng Lâm Uyên nghe nói Dạ Huyền muốn đến núi Tử Điệp tìm người thì giúp hắn bói một quẻ, sau đó thì chậc lưỡi lắc đầu:
- Lần này ngài đi sẽ gặp nguy hiểm có thể dẫn đến mất mạng.
Dạ Huyền nhíu mày, cảm thấy bản thân đã kết nhầm bằng hữu.
Thượng Lâm Uyên là người tinh ý, sao có thể nhìn không ra, cười nói:
- Nhưng ngài sẽ có quý nhân phù trợ, gặp dữ hóa lành.
Dạ Huyền liếc Thượng Lâm Uyên, hừ lạnh:
- Lần sau có thể nói một lần không?
Thượng Lâm Uyên thu lại dụng cụ hành nghề, thở dài nói:
- Một người không biết đùa như ngài, quận chúa sao có thể thích được chứ? Vẫn là thôi đi.
Dạ Huyền cũng không yếu thế, lạnh nhạt đáp:
- Nàng ấy không phải người nhạt nhẽo ấu trĩ như vậy.
- Làm gì có nữ nhân nào không ấu trĩ, chẳng qua phải xem người ở trước mặt là ai thôi.
Nói cho ngài biết, nữ nhân là sinh vật khó hiểu nhất trên đời.
Dạ Huyền đã dần mất kiên nhẫn:
- Nếu còn không nói chuyện chính thì ta về đây.
Hắn định đứng lên nhưng Thượng Lâm Uyên đã vươn tay giữ lấy vai hắn:
- Gấp gì chứ? Ta có tin tức hữu dụng cho ngài đây.
- Tin gì?
Thượng Lâm Uyên thấy hắn chịu ngồi yên mới thu tay về, cười bí ẩn:
- Tứ hoàng thúc của ngài vẫn còn sống.
Chính vì vậy mà Cao Hùng mới không làm theo kế hoạch dùng mạng của Tiêu Ngọc Dung phát động binh đao.
Xem ra bài học năm đó đã dạy hắn cách ngoan ngoãn.
Dạ Huyền bán tín bán nghi nhìn Thượng Lâm Uyên:
- Là ai nói với ngài chuyện này?
- Ta có thể mắt nhìn tứ phương tai nghe tám hướng thì cần gì ai nói.
Còn nữa, lão hồ ly kia đang tìm tứ thúc của ngài đấy.
Còn chưa biết là phúc hay họa.
Dạ Huyền nhếch môi, cười lạnh:
- Cứ để lão tìm, có vậy mới không lại chạy đến cản trở chúng ta.
Dù sao với trí khôn của lão, vẫn chưa đủ để đối phó với hoàng thúc của ta.
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên Lưu Phi tiến vào.
Dạ Huyền nhìn thấy hắn thì cất tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Lưu Phi chấp tay, thấp giọng đáp:
- Hôm qua Tần lão phu nhân và nhị tiểu thư đến thăm Quý Phi có tặng một lá bùa bình an, thứ này chưa được An Thọ Cung kiểm tra.
Chủ tử, chúng ta có nên...
Thượng Lâm Uyên kinh ngạc, cười nói:
- Người ta là mẫu tử còn có thể hại nhau sao? Ngài cũng cẩn thận quá rồi.
Dạ Huyền tự rót một tách trà, cất giọng dửng dưng.
- Vì là mẫu tử nên mới dễ qua mặt.
Đừng quên ở Hầu Phủ vẫn còn một bạch nhãn lang.
- Ý của ngài là..?
Dạ Huyền cười không đáp, nhưng Thượng Lâm Uyên lại lập tức hiểu ngay.
Hắn nhíu mày, lắc đầu nói:
- Hoàng Hậu cũng thật cao minh.
Đáng tiếc...
- Đáng tiếc nàng ta gặp phải ta chứ gì? Ngài muốn khen ngợi thì cứ nói thẳng.
Thượng Lâm Uyên cười làm lành:
- Chúng ta không cần xâu xé nhau lúc này, nên nghĩ cách làm thế nào thì hay hơn.
- Tìm cách nhắc nhở hoàng đế, để ông ấy tự mình giải quyết là được.
Dù sao đứa nhỏ đó cũng không phải của ta, tận tâm như vậy đã đủ rồi.
Thượng Lâm Uyên đứng lên, khinh thường nói:
- Ngài tận tâm vì hoàng đế hay là vì ai khác?
- Cũng không liên quan đến Quốc Sư.
Lo làm tốt phận sự của mình đi.
Lưu Phi, chúng ta về.
Dạ Huyền nói xong thì dứt khoát rời đi, không thèm bận tâm đến vẻ mặt như "oán phụ" của Thượng Lâm Uyên.
Cho dù là vì Tần Dao hay vì để áp chế thế lực của mẫu tử Khương Hậu, đứa nhỏ đó vẫn phải được sinh ra đời một cách bình an..