Đồng Thiên Ái hừ một tiếng, cắn răng nghiến lợi. Nhìn đi! Nhìn đi! Tên biến thái đắc ý quá mà! Sắc mặt hắn nhìn thấy mà ghê tởm, nụ cười kia
sao mà giống mấy con cún nhe răng quá vậy! Cô biết thế nào mọi chuyện
cũng như thế này! Lần này, lại muốn trồng trên tay anh á! (câu này mình
pó tay, không hỉu )
“Sao vậy? Bốn chữ em muốn nói với tôi là gì đây?” Tần Tấn Dương nhất
quyết không buông tha, không thể không ép con nhím nhỏ này nói ra tâm tư trong lòng! Đồng Thiên Ái đưa tay che kín mặt, từng tiếng một nói, âm thanh là cực kỳ nhỏ “ Tôi….Thấy….Thích…..Anh”. Âm thanh vừa rồi là cực
kỳ nhỏ đi, thậm chí là mơ hồ nghe không rõ. Căn bản là tên đó không có
cách nào phân biệt cô đã nói những gì. Đồng Thiên Ái le lưỡi một cái,
đối với lời nói của mình vừa rồi cực kỳ hài lòng.
“Tôi không nghe thấy!” Tần Tấn Dương nhất định không buông tha nói,
đôi mắt hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm vào cô. Hắn cố ý! Nhất định là hắn
cố ý! Cô rõ ràng là đã nói xong rồi. Được rồi! Tuy rằng cô nói có chút
hơi nhỏ nhưng mà tai hắn không có bị điếc nha. Đồng Thiên Ái đưa tay,
hướng anh ngoắc ngắc ngón tay “Anh không nghe được hả? Vậy tôi nói lại
lần nữa nha!”
Tần Tấn Dương quả nhiên bị hấp dẫn nhích lại gần, kiên nhẫn chờ đợi.
“Bốn chữ tôi muốn nói chính là….” Đồng Thiên Ái ghé sát vào tai hắn
thì thào nói, đột nhiên cô tăng thêm âm lượng, hét vào tai hắn
“Tôi-----chán----ghét------anh!”
Hahahaha! Biến sắc nha! Hắn ta cũng có lúc gấp gáp tức giận nha! Không
phải chuyện gì hắn cũng làm được hay sao? Tần đại tổng tài như hắn cũng
có lúc biến sắc nha! Thật là sảng khoái. Đồng Thiên Ái bất chợt lộ ra
nhất mạt nụ cười, có chút đào khí nói “Đổi ngược lại”. Lần này đến phiên Tần Tấn Dương buồn bực, khó hiểu. Đổi ngược lại. Cái gì ngược lại?
Con nhím nhỏ nhiều chuyện này, không biết có ý gì nữa đây. Sao lúc nào
cũng khiến mình bận tâm nhức đầu vậy chứ? Ông trời ơi!
“Anh đúng là ngu ngốc. Nghe thế mà không hiểu sao? Tôi nói là ‘ đổi
ngược lại’! Là ngược lại đó!” Đồng Thiên Ái nhíu mày, tốt bụng nhắc
nhở diễn giải cho hắn.
“Ngược lại?” Tần Tấn Dương lần nữa lặp lại. Đồng Thiên Ái thở dài,
nguyền rủa một tiếng “Đại ngốc nghếch!”, sau đó xoay người bỏ đi. Thật
là bó tay. Mình đã nói rõ như ban ngày thế rồi mà hắn vẫn không hiểu.
Đúng là đại ngốc. Vậy mà cũng có chức thủ lĩnh tổng tài chứ?
Sau lưng bất chợt có bàn tay bắt lấy cổ tay cô. Đồng Thiên Ái nghiêng
đầu nhìn lại, thấy hắn miệng cười đến tận mang tai, trên mặt dần dần đỏ
lên.
“À! Ngược lại!” Tần Tấn Dương không muốn trêu chọc cô nữa, trực tiếp
kéo cô ôm vào trong lồng ngực mình, dùng giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp
nhất của mình nói chuyện với cô “Tôi thích anh ‘ Ngược lại! Thiên Ái! Về sau mỗi ngày em đều nói với anh câu này một lần nha!”
Về sau ngày nào cũng nói một lần…. lời này nghe vào tai sao giống cảm
giác hai vợ chồng già lâu năm nay hồi xuân yêu nhau lần nữa quá vậy.
Đồng Thiên Ái nhớ lại thời gian cùng sống chung với hắn, khuôn mặt lại ngượng ngùng đỏ lên. Ghét thật! Ở trước mặt hắn lúc nào cô cũng bị tình trạng tim đạp nhanh mặt đỏ hồng hào. Phải trấn tĩnh lại mới được! Không thế này được.
“Tôi không nói!” Đồng Thiên Ái nhỏ giọng phản kháng một câu, nhưng đôi tay lại vòng qua hông hắn, trở lại ôm lấy hắn. Tần Tấn Dương cảm giác được đôi tay cô đang vòng qua người mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ
xúc động. Rốt cuộc lần này cô đã không còn trốn tránh nữa rồi. Phản ứng
của cơ thể là bằng chứng thành thực đáng tin cậy nhất.
“Không được! Mỗi ngày phải nói!” Tần Tấn Dương dán lại gần sát tai cô, đe dọa “Nếu không nói thì phải làm cho anh!”
“Anh muốn làm gì?” Đồng Thiên Ái vội vàng hỏi.
Tần Tấn Dương nâng lên nụ cười đắc ý “Không có gì! Chỉ là thế này!”
Vừa dứt lời, hắn đẩy cô ra khỏi ngực, nhanh chóng cúi người xuống hôn
lên đôi môi cô. Chỉ là khẽ hôn mà thôi. BỞi vì, trước mặt hai người có
vô số bạn nhỏ. Bọn nhóc là đang tò mò mở to hai mắt, giật mình nhìn hai
người họ đây.
“A……” bọn nhỏ đồng thanh la lên.
Đồng Thiên Ái hốt hoảng đẩy Tần Tấn Dương ra, tức giận trừng mắt
nhìn anh một cái, lúc này mới chậm rãi nhích xa khỏi anh. Ai! Tiêu rồi!
cô làm thế nào để đối mặt với nhóm người Thiên sứ có đủ mà Ác ma cũng
không thiếu này đây! Mất hết cả thể diện! làm sao bây giờ? Tần Tấn
Dương lại không kiêng kị gì, nắm láy bàn tay cô, trưng ra bộ dáng “Có
phúc củng hưởng” đối mặt với bọn nhóc. Cúi đầu hỏi bọn nhóc “Sao nào?
Thấy anh rất nghĩa khí, rất dũng cảm đi!” Lời vừa dứt trực tiếp nhận
được ánh mắt trừng to của ai đó.
Đám nhóc to gan bắt đầu đặt câu hỏi “Chị Thiên Ái! Sao chị lại cùng anh đẹp trai hôn miệng vậy?”
“……”
“……”
Tần Tấn Dương, Đồng Thiên Ái đồng thời sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc
nhìn về phía cậu nhóc. Thật không biết giờ phút này nên cảm thán thời
đại tiến bộ, hay là cảm thán bọn trẻ bây giờ ‘trường thành sớm’ nữa đây! Đồng Thiên Ái hiện tại chỉ muốn đi chết cho xong, xấu hổ đưa tay che
mặt, không biết phải trả lời thế nào.
“À! Bởi vì chị Thiên Ái là bạn gái của anh!” Tần Tấn Dương nghĩ nghĩ
một lát cũng chỉ nghĩ ra được đáp án như thế thôi. Hắc Hắc! Đây đúng là
lý do quang minh chính đại nhất đem danh hiệu ‘bạn gái’ đặt trên người
cô.
Một cậu nhóc khác tiếp tục hỏi “Chị Thiên Ái! Đúng là thế sao?”
“……” Đồng Thiên Ái liếc Tần Tấn Dương một cái, không biết làm gì hơn ngoài mỉm cười, gượng gập nói “Hình như…. Đại khái là thế….”
Bọn nhóc bắt đầu nhí nhố nháo loạn, cùng nhau hét lên “A! Chị Thiên Ái có bạn trai kìa! Chị Thiên Ái phải lập gia đình rồi!”
“Thích quá! Chúng ta có kẹo ăn rồi! Có rất nhiều kẹo nha!”
“Không đúng! Trên TV nói bạn gái không phải là vợ. Chị Thiên Ái còn
không có lập gia đình!” cậu nhóc có chút cà lăm cố gắng nói ra ý của
mình.
“Xem ra anh phải nhanh chóng cưới em về nhà mới được!” Tần Tấn Dương
nhỏ giọng nỉ non. Đồng Thiên Ái nghe hắn nói vậy cũng không để ý đến,
đưa tay dùng sức nhéo bắp đùi của hắn. Liếc mắt nhìn thấy hắn nhăn nhó
chịu đau, cô mím môi, tăng thêm lực nhéo.