Vốn căn biệt thự này không có người nào ở ngoại trừ Vương mụ nhưng kể từ sau khi Du Ty Kỳ đột nhiên tới Đài Bắc, Quan Nghị cũng theo cô chuyển
vào ở. Hiện tại, Tần Tấn Dương mang theo vị hôn thê đi du lịch nửa năm
cũng đã trở về.
Bữa tối, Vương mụ lo trong lo ngoài bày ra một bàn lớn đầy thức ăn. Cuối cùng nhìn trên bàn có thật nhiều món ngon, mới nở nụ cười thỏa mãn nhìn mọi người.
Giờ phút này, bốn người hai nam hai nữ đồng loạt ngồi ở trước bàn ăn chờ bữa tối được mang lên.
“ Bữa tối đã chuẩn bị xong. Thiếu gia, thiếu phu nhân nếm thử một chút
xem tay nghề của Vương mụ có suy giảm hay không?” Vương mụ nhiệt tình
nói, gương mặt lộ vẻ mong chờ.
Ngồi ở trên ghế Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn Vương mụ ở bên cạnh có
chút xẩu hổ nói: “ Vương mụ, không cần gọi ta là ‘thiếu phu nhân’, trực
tiếp gọi ‘Thiên Ái’ là được rồi.”
Thật là chịu không nổi cách xưng hô này cô không quen.
“Vậy làm sao có thể , vốn chính là thiếu phu nhân.” Vương mụ kinh ngạc kêu lên, gương mặt nghiêm túc.
Đồng Thiên Ái giật giật khóe miệng, hiển nhiên có chút không chịu nổi.
Vừa quay đầu sang nhìn về phía vị “thiếu gia”. Lại nhìn thấy trên gương
mặt tuân mĩ kia xuất hiện nụ cười gian xảo, bộ dạng như đang xem kịch
vui.
Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ tiến gần về phiá Vương mụ, con ngươi màu xanh
lục khẽ lay động một cái, yếu ớt nói: “Vương mụ, con còn chưa có gả cho Tần Tấn Dương, cho nên chưa được coi là thiếu phu nhân.”
“Về phần vị hôn thê, cũng chỉ là gật đầu đáp ứng, không có cử hành nghi
lễ nên không tính toán gì hết đó.” Cô vui vẻ nói xong cũng không biết
người nào đó trong nháy mắt sắc mặt trở nên đen sì.
Tần Tấn Dương nghe thấy thế tròng mắt khẽ nheo lại. Không phải là vì tức giận mà bởi vì mình đến hiện tại cũng không nghĩ ra biện pháp nào để cô nàng này đáp ứng gả cho hắn.
Hắn và vị hắc đạo công chúa đã đính hôn được một thời gian. Cứ tiếp tục như vậy đến lúc nào đây.
Du Ty Kỳ mở miệng muốn nói gì nhưng Quan Nghị đã tiến tới dán lên lỗ tai cô nói nhỏ: “Để cho bọn họ náo, chúng ta có kịch vui xem. Ngoan!”
Hơn nửa năm mới nhìn thấy Tần Tấn Dương mặt xanh mét thật đúng là có chút hoài niệm.
Nhìn hắn bị tiểu nữ cô nhi chỉnh đến tức điên mà không dám nói đây là một thú vui mà có tiền cũng không mua được.
Du Ty Kỳ nghe hắn nói như vậy, lại thấy hắn tươi cười xảo trá cũng chu
môi bất mãn nói: “ Anh thật là xấu, cư nhiên đều không giúp Tần ca ca.
Tần ca ca anh ấy ……”
“Ăn cơm.” Quan Nghị nhìn cô cười híp mắt. Không đợi cô nói xong gắp một con tôm bỏ vào trong bát cô.
Du Ty Kỳ ngay lập tức di chuyển lực chú ý, đau thương nhìn chằm chằm vào con tôm trong bát, chuẩn bị cùng nó tiến hành một cuộc đọ sức. Bóc tôm
là một chuyện thật khó khăn.
Vương mụ trợn to hai mắt, cũng cảm khái nói: “Vậy……Vậy cũng đã được gọi
là thiếu phu nhân….Vương mụ xuống bếp dọn dẹp. Thiếu gia, thiếu phu
nhân, tiểu thư Kỳ Kỳ, Quan Nghị thiếu gia từ từ ăn.”
“Cảm ơn Vương mụ.”
Bốn người trăm miệng một lời trả lời vô cùng ăn ý.
Tần Tấn Dương đợi sau khi Vương mụ đi vào phòng bếp, lúc này mới nhanh chóng hỏi: “Bà xã, chúng ta khi nào thì kết hôn.”
Thật ra vấn đề này, hắn đã nhịn một thời gian không có hỏi qua. Trước
một vị tiểu thư luôn nghĩ hết tất cả các biện pháp cự tuyệt sau vô số
lần, hắn đã ngừng hỏi.
Nhưng hiện tại, hắn đã không nhịn được nữa.
Mặc dù đã là người của hắn nhưng lúc nào trong đầu cô lúc nào cũng có
suy nghĩ tự do, không rằng buộc. Biện pháp tốt nhất là nhanh chóng cưới
cô đề phòng đêm dài lắm mộng. Hắn bây giờ không thể không đề phònga. Có
trời mới biết vài hôm nữa lại nhảy ra tên kì đà nào.
“Bà xã, có được hay không vậy?” Tần Tấn Dương thấy cô tiếp tục dũng bữa chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.
Lại không để ý tới hắn. Buồn bực!
Đồng Thiên Ái đang say sưa ngon lành ăn món mỹ vị tôm, nghe được người
bên cạnh giống như con muỗi cứ “Ong ong ——" bên tai, không nhịn được cau mày, thuận miệng đáp: “Không phải em đã nói rồi sao?”
“Em đã nói cái gì ?” Tần Tấn Dương cúi gằm đầu, đối với cô tương đối không có cách.
Đem miếng thịt tôm nuốt vào trong miệng, cô mơ hồ nói không rõ: “Chính
là vừa mới nói qua, vốn muốn cùng Tiểu Tình kết hôn, hiện tại em muốn
chờ Kỳ Kỳ cùng nhau kết hôn .”
Nói xong cô quay đầu sang nhìn hắn dịu dàng mỉm cười.
“………….” Tần Tấn Dương nghe được cô nói như vậy, vội xoay đầu hướng sang phía đại tiểu thư đối diện.
Giờ phút này, Du Ty Kỳ đang cùng con tôm trong bát chiến đấu hăng say.
Nhưng tựa hồ lúc này đuôi tôm không giải quyết được cô có chút tức giận bất bình, vừa cau mày, vừa híp mắt, tỉnh thoảng cái miệng nhỏ còn mở
ra.
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Quan Nghị, mím mím môi nhưng không có lên tiếng.
Quan Nghị vô vung thức thời bưng lấy cái bát của cô chỉ hai, ba lần đem
tôm lột sạch sẽ, rồi đem bát đặt lại trước mặt cô. Đáy mắt cưng chiều
hiện lên rõ ràng, dịu dàng khiến cho phụ nữ say mê.
“ Đây, cho em, ăn nhanh đi.” Thanh âm của hắn cũng đặc biệt dịu dàng, mê người.
Đồng Thiên Ái trợn tròn hai mắt, ở trong trí nhớ của cô Quan đại thư ký
luôn hihihaha, lúc nào thì trở nên tỉ mỉ như vậy rồi? Thật đúng là mở
rộng tầm mắt.
Tình yêu quả thật vĩ đại.
“Kỳ Kỳ, em cùng Quan Nghị chuẩn bị khi nào thì kết hôn?” Tần Tấn Dương
thanh âm cũng biến thành êm ái bất khả tư nghị mà thái độ của hắn cư
nhiên rất đáng đánh đòn.
Du Ty Kỳ ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn hắn: “Tần ca ca, Kỳ Kỳ mới hai mươi mốt tuổi, khoảng chừng vài năm nữa kết hôn thì tốt hơn.”
“Kỳ Kỳ, anh cũng không vội, mười năm nữa anh cũng không vội.” Quan Nghị tâm tình vô cùng tốt nói.
Lời kia vừa thốt ra khiến cho Đồng Thiên Ái vui vẻ nhưng là gương mặt Tần Tấn Dương đen hẳn đi.
Hắn nhíu lông mày anh tuấn, nhìn Đồng Thiên Ái bên cạnh, mắt sáng như
đuốc nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Chợt tầm mắt của hắn dừng lại ở
bụng cô.
Phương pháp gì có thể làm cho cô đáp ứng?
Như vậy, sinh một đứa con đi. Hắn phải cố gắng nhiều hơn nữa rồi.