Đảo mắt đã trôi qua một tháng rồi, nhưng nhiệt độ lại vẫn cứ như vậy.
Cây to che trời, ve sầu cánh trong suốt đang sống ở trên cây to liên
miên kêu không ngừng, ngâm xướng cuộc đời của mình.
Đường nhựa rộng rãi, một chiếc xe lẳng lặng dừng sát ở ven đường.
Ngồi trong xe, Tần Tấn Dương kiên nhẫn chờ.
Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua cửa sổ xe màu nâu sẫm, nhìn chăm chú vào
một ít tòa nhà lớn đối diện, có chút khẩn trương. Trong tòa nhà lớn này, Đồng Thiên Ái đang ngồi một mình ở trong đó trong phòng học cố gắng
thi.
Không biết cô có thể vượt qua kiểm tra hay không?
Gian khổ một tháng, nếu như không có vượt qua kiểm tra, cái gai nhỏ
trong lòng của hắn kia đoán chừng sẽ thay đổi rất mất mác rất uể oải.
Hắn thi thoảng cúi đầu, nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Lúc bắt đầu thi là 9h30', bây giờ là mười một giờ! Thời gian thi là hai giờ, còn có nửa giờ! Sao lại dài như vậy!
Dường như trở lại ngày trước, trong năm tháng quen biết cô, thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc như thế!
Bởi vì mong đợi. . . . . . Bởi vì không bỏ được. . . . . . Bởi vì cô là tiếng nói của con tim. . . . . .
Chuyện cũ như nước thủy triều, từng cái từng cái hiện rõ ngay trước mắt
hắn, giống như sương mù không cách nào tản ra, trở nên hỗn loạn . Hắn
thỉnh thoảng chau mày, thỉnh thoảng cười khẽ một tiếng, cực kỳ giống một kẻ ngu.
Giống như là đem tất cả thời gian từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, đến lúc yêu nhau, ôn lại một lần.
Cuộc sống thật là không cách nào dự đoán. . . . . .
Đột nhiên, một nhóm lại một nhóm người lục tục đi ra khỏi tòa nhà. Có
nam, có nữ, có mặt ủ mày chau, cũng có vẻ mặt tươi cười, cuộc thi xong,
muôn màu vẻ mặt !
Tần Tấn Dương vội vàng đi xuống xe, trở tay đóng cửa xe lại.
Hắn đứng tại chỗ, nhìn quanh đám người. Muốn từ trong từng gương mặt
này, tìm được dung nhan thuộc về cô. Biển người mênh mông, giờ khắc này
khiến cho hắn cảm thấy có chút không trấn định.
"Ai? Cậu thi được không?" Một nữ sinh lớn tiếng hỏi.
Đồng bạn vội vàng nhíu mày, áo não nói, "Những đề tính toán kia thật là
khó ! Mình đoán chừng lần này lại chết chắc! Tiếp tục thi lại thôi!"
"Mình không biết có thể vượt qua kiểm tra hay không!"
"Trông nom nó làm gì! Đã thi xong, chúng ta đi ăn kem đi?"
Vừa lúc đó, hai nữ sinh ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn cách đó không xa. Vô cùng ăn ý đồng thời đỏ hai mặt, không cách nào ức chế
tim đập rộn lên.
Người đàn ông kia rất đẹp trai . . . . . .
Tần Tấn Dương dựa vào sườn xe, đôi tay vòng ở trước ngực. Ánh mắt của
hắn nhìn chằm chằm cửa ra, trong tròng mắt lóe lên nóng nảy, trong lòng
không nhịn được bắt đầu hồ nghi.
Cô sao còn chưa ra ngoài? Mọi người đã ra gần hết?
Không phải là bởi vì không vượt qua kiểm tra, len lén núp ở chỗ nào thương tâm chứ?
Hắn vừa nghĩ tới như vậy, rũ xuống hai tay vòng quanh ngực. Mở ra bước
chân, muốn đi tìm cô. Lúc này, bên cạnh một chiếc xe chạy qua, hắn dừng
lại bước.
Xe chậm rãi chạy qua, cửa lớn tòa nhà, một thân ảnh màu trắng đứng đó.
Đồng Thiên Ái mặc váy màu trắng, một ít tóc dài buột thành một túm, đáng yêu lắc ở trước ngực. Mà cô đang nhìn mình, nhìn không ra trên mặt là
vui vẻ hay thương tâm.
"Anh đến đây! Em đứng đó đi!" Hắn hô một tiếng, vội vàng đi tới.
Đồng Thiên Ái gật đầu một cái, nhìn hắn từ từ đi về phía mình, cảm giác
nam nhân trước mắt cách mình càng ngày càng gần, đột nhiên cao lớn giống như là một thân cây.
Cô nghiêng đầu, nhìn cây hòe lớn ở gần cô, thậm chí cũng nhìn thấy con ve sầu kia.
Mười tháng rồi . . . . . . Rất nhanh lại qua một tháng. . . . . .
Sau đó là một quý. . . . . . Sau đó nữa là qua một năm. . . . . . Một
năm đến mười năm. . . . . . Mười năm đến trăm năm. . . . . .
Có lẽ không dùng được thời gian dài như vậy. . . . . . Người đã từng còn sống ở trên thế giới này. . . . . . Sẽ im hơi lặng tiếng biến mất đấy. . . . .
Sinh mạng kéo dài thật là kỳ diệu, sinh mạng chết đi nhưng cũng còn lại thê lương.
Như vậy đang sống trong sinh mệnh có hạn, nắm chặt những người mình muốn quý trọng đó cùng chuyện này thôi. . . . . .
"Thế nào? Có phải không có vượt qua kiểm tra hay không? Không có vượt
qua kiểm tra cũng không sao! Chúng ta cố gắng nữa, em nhất định có thể
vượt qua kiểm tra đấy!" Tần Tấn Dương rốt cuộc đi tới trước mặt cô, khẽ
cúi người xuống, gấp gáp an ủi.
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, có chút mất hồn nhìn hắn, chỉ là lắc đầu một cái, lại không nói câu nào.
"Không thể không vượt qua kiểm tra? Vậy thì quá bi quan? Đến tột cùng là thế nào? Thiên Ái? Nói chuyện! Tại sao không nói chuyện?" Tần Tấn Dương thấy cô vẫn không nói lời nào, càng thêm nóng nảy.
Cô sao vậy? Sẽ không phải là tự dưng phát ngốc? Hay bị người ta khi dễ?
Đồng Thiên Ái lại có động tác, vươn tay, có chút xấu hổ càng thêm có
chút xấu hổ kéo kéo vạt áo hắn, sáng ngời a sáng ngời, như cử động của
một đứa bé ngây thơ.
". . . . . ." Hắn bị cô đột nhiên cử động buồn bực.
Ách?
Cô đang làm gì? Sẽ không phải là đang làm nũng với hắn chứ?
Lúc hắn như mất hồn, thanh âm êm ái của Đồng Thiên Ái vang lên bên tai,
"Đại ngốc! Em chưa nói không làm bài được! Được người vạn năng như anh
dạy kèm phụ đạo tại nhà, dĩ nhiên em vượt qua được kiểm tra a!"
"Đề thi lần này, em nắm chắc trăm phần trăm đó!"
Cô nói xong, nâng lên một nụ cười thật to, giống như ánh mặt trời rực rỡ vô cùng.
Tần Tấn Dương thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói, "Vậy em còn dọa anh! Nếu
làm bài thi tốt, vẫn còn lo lắng cái gì đây? Tốt! Cố tình trêu cợt anh
phải không?"
"Đúng a! Em liền muốn trêu cợt anh! Ai bảo anh trước kia cũng hay trêu
cợt em! Em không đơn thuần muốn hôm nay trêu cợt anh, em muốn mỗi ngày
đều trêu cợt anh, khiến cho anh khó chịu không được sao!"
"Buổi sáng em muốn đánh thức anh, buổi tối em muốn anh ngủ không ngon giấc!"
"Sớm cũng phiền anh, muộn cũng phiền anh, phiền a phiền a phiền chết anh!"
Tần Tấn Dương không có bất kỳ dị nghị, gật đầu như bằm tỏi, "Tốt! Được! Thành! Có thể! Cứ như vậy! Em tự tính toán đi!"
"Chúng ta kết hôn đi. . . . . ." Cô đột nhiên cắt đứt chuỗi lời nói không có ý nghĩa kia, nhẹ mà có lực nói.
Trong lúc nhất thời hắn ngây ngẩn cả người, nhìn thấy cô cong khóe môi, thật lâu không có phản ứng tiếp. Cũng đang hơi lộ ra nụ cười, dịu dàng
vô cùng.