Ánh mắt Ninh Tịch lập tức trở nên ác liệt lạnh lẽo: "Tốt xấu gì ngày trước cũng là người cùng hội cùng thuyền, tôi không muốn làm cô bị thương, tránh ra, đừng đợi tôi ra tay!"
Cô gái kia nghe thấy vậy, không bận tâm nở nụ cười: "Nếu là trước đây, tôi quả thật không phải là đối thủ của anh, nhưng giờ... nghe nói anh còn không qua nổi năm chiêu của Phong Tiêu Tiêu?"
Ninh Tịch: "!!!"
Số chó rồi! Chuyện này mà cô ta cũng biết?
"Anh Tịch, đi với tôi một chuyến, nếu có thể, tôi cũng không muốn làm anh bị thương." Cô gái kia lên tiếng.
Ninh Tịch đảo mắt thấy khẩu súng bên hông cô ta, biết cô ta thuyết phục không được sẽ động thủ.
Chưa nói tới việc giờ trong tay cô không có vũ khí, kể cả có đi chăng nữa, cơ mà nếu đã là người do Phong Tấn cử tới thì sao cô có thể đối phó được.
Cuối cùng, Ninh Tịch vẫn thức thời lên xe.
Trên xe còn một người đàn ông nữa, hắn ta ngồi phía trước lái xe, còn cô gái kia thì ngồi sau với Ninh Tịch.
Cô ta lục soát khắp người Ninh Tịch, ngay đến chiếc kẹp tăm trên đầu cũng không bỏ qua.
Ninh Tịch nghiêng đầu, nhìn cô gái đang bận rộn lục soát mình, lạnh lùng nói: "Đừng sờ nữa cưng à, tôi chỉ xuống nhà mua chai xì dầu thôi, ngay đến điện thoại còn không mang thì trên người làm gì có vật gì nguy hiểm chứ?"
Nghe giọng nói kia cô gái sững người ra, lỗ tai bỗng nóng rực lên...
Đó là tiếng của Đường Tịch... là giọng điệu của Đường Tịch...
Kể cả giờ Ninh Tịch có đang trong bộ dạng thiếu nữ chưa tới tuổi vị thành niên, nhưng với ngữ khí vừa rồi cũng có thể chắc chắn cô là Đường Tịch.
Cô gái kia lắc đầu cố hoàn hồn lại, sau đó liền trói chặt Ninh Tịch, không dám lơ là thiếu cảnh giác.
"Em gái xinh đẹp ơi, có thể tiết lộ một chút xem Phong quân sư mời tôi tới đó làm gì được không?" Ninh Tịch hỏi dò.
"Tôi chỉ làm theo lệnh, những chuyện khác tôi không biết." Cô gái lạnh nhạt nói.
"Cô cũng là thủ hạ của Satan, sao trước đây tôi chưa thấy cô bao giờ nhỉ?"
Cô gái không trả lời, cũng không tiếp lời Ninh Tịch nữa.
Điều khiến Ninh Tịch không khỏi kinh ngạc là, tuy đối phương trói cô nhưng lại không hề bịt mắt cô, có vẻ như hoàn toàn không hề bận tâm tới việc cô biết lát nữa mình sẽ bị đưa tới đâu.
Ánh đèn và xe cộ lướt qua ngoài cửa sổ ngày càng ít, chiệc xe dần chạy ra khu vực ngoại thành...
Rốt cuộc đám người này muốn đưa cô đi đâu? Lái xa hơn nữa là tới vùng hoang vu rồi...
Khi Ninh Tịch đang suy đoán đủ thứ trong đầu, cuối cùng chiếc xe cũng đỗ lại trước một căn biệt thự kiểu Âu cổ kính.
Sau khi xuống xe, thấy rõ nơi trước mắt, sắc mặt Ninh Tịch bỗng tái nhợt, cắt không còn giọt máu!
Đệch! Đây là...
Đây chẳng phải căn nhà ma nổi tiếng của Đế Đô sao?
Nghe nói có một người phụ nữ từng treo cổ chết trong nhà, thấy bảo lúc ấy người phụ nữ đó đã mang thai, một thi hai mạng. Thế nên từ đó về sau căn nhà bắt đầu xảy ra rất nhiều chuyện quỷ quái, thậm chí còn dọa chết người tới đây ở, dần dần cũng không ai dám tiếp nhận căn nhà này nữa...
Chuyện quái gì thế này!
Bao nhiêu nơi không tới, sao cứ nhất quyết phải đưa cô tới đây?
Cô sợ ma nhất đấy có biết không hả!!!
"Anh Tịch, xin hãy buông tay."
Hai tay Ninh Tịch lúc này đang bị trói, chỉ biết dựa vào mấy ngón tay bám chặt lấy cửa xe, sống chết cũng không chịu buông, không chỉ vậy, cô còn chui tọt lại vào xe.
Cô gái cùng tên tài xế đưa mắt nhìn nhau, sau đó tiến lên lôi cô ra ngoài.
Sau lưng Ninh Tịch bị dí súng thế nên đành nhận mệnh bước từng bước về phía căn nhà ma đáng sợ trước mắt.