Tiếp theo đó, cảnh tượng trong đầu cứ chốc chốc lại cắt xéo, tới cảnh một buổi chiều ánh nắng chói chang, tiếng xe chói tai, bụng cô truyền tới một cơn đau xót...
Con... con của cô...
Máu... trong mắt... trong tâm trí... tất cả đều là bầu trời đầy máu...
Con! Con của cô!
Chết rồi! Con cô đã chết rồi! Lúc được sinh ra nó đã bị chết luôn rồi! Kể cả không chết thì sao! Chẳng lẽ cô còn muốn nghĩ tới việc nuôi đứa con hoang đó sao?
Không tin... cô không tin... rõ ràng giây phút trước cô còn cảm nhận được sự di chuyển nghịch ngợm qua bàn tay khi chạm lên bụng mình...
Không phải con hoang! Nó không phải con hoang! Nó là con cô, không phải là con hoang!
Từ khi biết được sự tồn tại của nó, cô vẫn luôn yêu thương mong ngóng nó ra đời, nó là con cô! Nó là bảo bối của cô!
Trả lại bảo bối cho tôi! Trả lại cho tôi...
Giọng nói thảm thiết của người con gái ấy không ngừng vang vọng trong đầu cô, cô biết, đó chính là giọng của mình...
Cuối cùng... rốt cuộc cô cũng thấy được đứa bé... Cuối cùng cô cũng thấy được bảo bối của cô...
Trong nhà xác lạnh lẽo... Một đứa trẻ nhỏ bé, toàn thân xanh tím... sớm đã không còn hơi thở nữa...
Con của cô, bảo bối của cô chết rồi... đã chết thật rồi...
"Két két"
Trong bầu không khí tĩnh mịch bỗng có một tiếng vang nhỏ, là tiếng cánh cửa bị khóa chặt được đẩy ra.
"Cạch"
"Cạch"
"Cạch"
...
Cùng với đó là tiếng giày da giẫm xuống sàn nhà, một dáng người cao gầy đẩy cửa tiến vào.
Người đàn ông cầm một ngọn nến trên tay, dưới ánh đèn mông lung mờ ảo, làm nổi lên một gương mặt tuyệt sắc, con ngươi màu xám tro cùng với màu tóc ánh bạc, trông thật quỷ mị...
Hắn bước từng bước về phía chiếc giường trong phòng, tới gần dáng người đen thùi lùi đang cuộn tròn chui rúc ở góc giường.
Cuối cùng, hắn đứng lại trước giường, ngọn nến trên tay chiếu sáng bóng đen nho nhỏ cuộn tròn trên đó.
Trên giường là một cô gái, cô đang ôm chặt gối trong lòng, cả người ướt đẫm mồ hồi, tóc dính bết trên trán, toàn thân không ngừng run rẩy, mồ hôi chảy xuống ướt đẫm...
"Đừng... đừng... con tôi... đừng..."
Rõ ràng thần trí cô đã trở nên mơ hồ, tới khi cảm giác ánh sáng và tiếng bước chân của người đàn ông kia đang ngày càng tiến lại gần, cô mới hơi thả lỏng người, ngẩng lên, nhìn trân trân vào người mới tới bằng con mắt đen láy của mình…
"Chậc, vẫn vô dụng như thế!" Trong bầu không khí u ám vang lên âm thanh trào phúng đầy lạnh lùng của người đàn ông kia.
Ninh Tịch ngẩn ra nhìn người vừa tới, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, không động đậy, cũng không nói gì, như thể vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ vừa rồi.
Lúc này, Ninh Tịch mặc một bộ đồ ngủ thỏ trắng, tay ôm một chiếc gối trắng cuộn tròn trên đầu giường, cả người run lên cầm cập, vành mắt đỏ ngầu, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt...
Dáng vẻ đúng là dễ kích thích con người ta sa đọa...
Ánh mắt người đàn ông ngày càng sâu, ngày một tối lại, hắn từ từ giơ tay ra, bàn tay trắng nõn như thể có thể nhìn thấy hết cả mạch máu từng chút từng chút hướng về môi cô...
Một giây sau, gan bàn tay hắn bỗng truyền tới một cơn đau xót.
Hắn còn chưa kịp tới gần, cô đã cắn mạnh hắn một cái, máu chảy dọc xuống từ khóe miệng cô và mu bàn tay hắn...
Người đàn ông thay đổi sắc mặt, tóm lấy cằm cô bắt cô nhả tay hắn ra rồi đè chặt cô xuống giường, vẻ mặt u ám đáng sợ: "Ha, thủ thân như ngọc là vì ai thế?"