Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1082: Người của tổng bộ?



"Sao cô vẫn còn không đi thế, chúng tôi đóng cửa rồi!" Cô nhân viên cao gầy nhìn thấy Ninh Tịch vẫn còn đứng trong cửa hàng thì lạnh giọng nói.

"Tôi nhớ rõ, những trang phục thiết kế cao cấp của Tắc Linh không thể tùy tiện để khách thử cơ mà." Ninh Tịch nhìn chằm chằm vào cô nhân viên cao gầy kiêu ngạo lớn lối kia.

"Người khác có thể thử được nhưng cô thì không, đi mau đi, bằng không tôi gọi bảo vệ đấy!"

Ninh Tịch cười lạnh một tiếng: "Gọi bà chủ của các cô đến đây."

"Bà chủ?"

"Con này mày có bệnh à, mày nghĩ mày là ai?"

"Cố ý đến cửa hàng của bọn tao gây sự đúng không?"

"Biết bà chủ của chúng tao là ai không?"

Nói rồi, một trong số những nhân viên đó, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa gọi bảo vệ.

"Chính là cô ta, cô ta cố tình gây sự ở cửa hàng của chúng tôi, làm phiền các anh dẫn cô ta đi!"

Cô gái cao gầy thấy bảo vệ đến liền lườm Ninh Tịch với vẻ chán ghét.

Anh chàng bảo vệ cũng sững sờ, mở cửa hàng làm ăn mà còn gọi bảo vệ đến để đuổi khách đi đúng là hiếm thấy, nhưng nếu người của Tắc Linh đã nói cô ta đến để gây sự thì anh ta cũng chỉ đành làm hết trách nhiệm của mình mà thôi.

"Ầm ĩ cái gì thế, làm sao?"

Không đợi bảo vệ lên tiếng, một người phụ nữ trung niên đã từ ngoài cửa bước vào.

"Quản lý Cố Duyệt, muộn thế này rồi sao chị còn đến đây?"

Nhìn thấy người phụ nữ trung niên đó, mấy cô nhân viên bán hàng vội bước lên trước.

"Quản lý Cố, không biết cô gái này ở đâu ra ở lỳ trong cửa hàng của chúng ta cả buổi chiều, chỉ hỏi giá chứ không mua, tôi nghi ngờ cô ta đến để ăn trộm, trước đây cửa hàng của chúng ta đã mất mấy bộ rồi đúng không?"

"Còn không phải là thế à, trung tâm của chúng ta gần đây mất không ít thứ đâu, giày dép túi xách hàng hiệu, đều nhân lúc cửa hàng không chú ý mà ăn trộm cả đấy."

Vị quản lý họ Cố cau có nhìn về phía Ninh Tịch, đánh giá cô một lúc lâu, cảm thấy cô gái này quen quen.

"Cô là… người của tổng bộ…?"

Vị quản lý họ Cố suy nghĩ một lúc lâu, khoảng thời gian trước bà ta có đến tổng bộ làm thủ tục với Lục Hân Nghiên, hình như đã gặp cô gái trước mặt rồi thì phải.

"Người của tổng bộ?"

"Tổng bộ của Tắc Linh?"

Nghe được câu đó của người phụ nữ trung niên, mấy cô nhân viên bán hàng đều cảm thấy ngạc nhiên, người của tổng bộ đến cửa hàng đại lý của bọn họ làm gì?

"Chẳng lẽ nghe nói cửa hàng của chúng ta đang giảm giá lớn, định đến để mua quần áo?" Một cô nhân viên đưa ra nghi ngờ.

"Tổng bộ? Tổng bộ thì sao? Làm việc ở tổng bộ chưa chắc đã tốt bằng chúng ta, các cô nhìn cái dáng vẻ nghèo kiết xác của cô ta đi, kể cả có giảm giá nhiều như thế rồi, cô ta cũng không mua nổi!" Vẻ mặt của cô nhân viên cao gầy tràn đầy khinh thường.

Lúc này, Ninh Tịch đã không còn kiên nhẫn để phí lời với đám người này nữa rồi, cô liếc quản lý cửa hàng một cái rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hân Nghiên.

"Sếp lớn của em ơi, muộn thế này rồi mà ~ có chuyện gì không thể để ngày mai nói được à?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Lục Hân Nghiên.

"Lập tức đến cửa hàng của cô ngay, nếu mười phút sau tôi không gặp được cô thì ngày mai cửa hàng này cũng không cần kinh doanh nữa."

Ninh Tịch nói xong, không cho Lục Hân Nghiên có cơ hội nói tiếp, thẳng tay cúp máy.

Ninh Tịch cúp điện thoại rồi, quản lý và nhân viên của cửa hàng đều sững sờ.

Tốc độ của Lục Hân Nghiên cũng nhanh, quả nhiên mười phút sau đã kịp có mặt ở cửa hàng.

Nhìn thấy bà chủ đột nhiên xuất hiện, quản lý cửa hàng lẫn mấy cô nhân viên vội đi lên chào hỏi.

"Chị có chuyện gì gấp mà muộn thế này còn bắt em đến cửa hàng cho bằng được thế, có chuyện không thể nói qua điện thoại được hay sao?" Lục Hân Nghiên nhìn Ninh Tịch, có chút không vui oán giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.