Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1153: Đệch! vợ ơi nghe anh giải thích đã...



Ninh Tịch đang ngủ rất sâu, bên cạnh cô là Trang Khả Nhi và cô ta đang mặc đồ ngủ của Ninh Tịch còn... còn đang dính sát vào ngực của Ninh Tịch nữa...

Sắc mặt Lục Đình Kiêu lập tức trở nên đen ngòm...

Vợ kêu về xuống máy bay muộn nên không đi gặp mình... ấy thế mà lại đi "qua đêm" với người phụ nữ khác?

Cũng không biết có phải do cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt kia không mà Trang Khả Nhi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, khóe mắt vừa liếc thấy Lục Đình Kiêu thì lập tức bị dọa cho hết hồn: "Aaaa.."

Ninh Tịch cũng tỉnh lại theo luôn, vừa nhìn thấy Lục Đình Kiêu thì cô lập tức đổi sắc mặt, vèo một cái đã xoay người ngồi dậy lên tiếng đính chính: "Ôi đệch! Vợ ơi nghe anh giải thích đã..."

Lục Đình Kiêu: "..."

Ninh Tịch vừa dứt lời liền cảm thấy dường như có chỗ nào sai sai...

Ôi má ơi! Nhất định là cô ngủ đến ngu người rồi!

Đều do tên Trang Vinh Quang chết tiệt kia! Tối qua cứ há mồm đàn ông này đàn ông nọ làm cho cô cho rằng mình là đàn ông thật!

Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng gãi gãi đầu, sau đó login lại trạng thái bình thường: "Boss đại nhân, sao anh lại tới đây thế này? A lại còn có bánh bao nhà ta nữa! Con ra ngoài trước được không, mẹ dậy ngay đây ~"

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó rất nghe lời quay ra phòng khách.

Lục Đình Kiêu nhéo nhéo mi tâm: "Hai người thay đồ trước đi." Nói xong liền rời đi.

Ninh Tịch đang tìm quần áo cho Trang Khả Nhi nhưng vừa nghiêng đầu thì lại thấy cô ấy ngồi héo rũ rượi trên giường liền vội vàng hỏi: "Khả Nhi sao thế?"

Trang Khả Nhi ngẩng đầu nhìn Ninh Tịch rồi lầu bầu nói: "Không biết tại sao nhưng tớ cứ có cảm giác Lục Đình Kiêu ghét tớ lắm ý!"

Ninh Tịch giật giật khóe miệng: "Cậu quan tâm anh ấy làm gì, tớ thích cậu là được rồi!"

"Ừ." Trang Khả Nhi lúc này mới vui vẻ trở lại.

Ninh Tịch trong miệng thì có vẻ chẳng có chuyện gì to tát cả, cơ mà trái tim trong ngực đang đập bình bịch liên hồi, rõ rành rành là Đại ma vương lại ăn giấm rồi...

...

Ninh Tịch thay đồ xong thì đi ra phòng khách, bánh bao nhỏ thấy vậy lập tức chạy tới, vẻ mặt như thể "một ngày không gặp tựa cách ba thu".

Ninh Tịch cũng vui sướng ôm lấy bánh bao nhỏ, hôn hít lên khuôn mặt nhỏ mềm mềm kia: "Ôi bánh bao của mẹ, mẹ nhớ con chết đi được! Để mẹ hôn một cái nào!"

Cùng bánh bao nhỏ ân ái mà ánh mắt Ninh Tịch vẫn không ngừng liêng liếc về người đang giả bộ cao quý lạnh lùng ngồi trên ghế sofa. Cô dỗ bánh bao nhỏ xong lập tức phi qua, chủ động hôn lên môi anh một cái, sau đó nhỏ giọng xuống để bánh bao nhỏ không nghe được rồi thì thầm vào tai anh: "Đương nhiên là... càng nhớ trái tim của em hơn rồi ~"

Mặt Lục Đình Kiêu vẫn đen nhưng ít ra cũng trắng hơn vừa rồi một chút.

Nhưng mà anh cũng không quên vấn đề quan trọng nhất, bèn nghi ngờ hỏi: "Nếu anh nhớ không lầm thì tối qua lúc em về đến nơi đã là nửa đêm."

Ý bóng ý gió là tại sao Trang Khả Nhi lại xuất hiện ở đây.

Lúc nói chuyện, khóe mắt của Lục Đình Kiêu cũng rơi vào cái sofa phía đối diện, nơi đó rõ ràng cũng có dấu vết có người từng ngủ.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Chắc không phải thằng nhóc Trang Vinh Quang đấy chứ?

Ninh Tịch lập tức chạy ra mở cửa, quả nhiên là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

"Chị! Chị Tịch! Em mua đồ ăn sáng cho hai người này!"

Ninh Tịch nhức đầu không thôi mà gãi gãi đầu rồi tự biến đầu mình thành tổ quạ từ lúc nào không hay, sau đó bộ dạng y như học sinh tiểu học đang trả bài cho thầy giáo giải thích với Lục Đình Kiêu: "Chuyện này... tất cả là đều do cái thằng nhóc này gây họa, chọc giận đến đến thủ trưởng Trang, cho nên Trang Khả Nhi mới vác cậu ta qua đây tránh nạn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.